“Vấn đề này còn cần hỏi sao, đương nhiên là Thẩm quý nhân đáng nghi nhất!”
Lan phi vừa nói hết câu, Tưởng quý nhân là người đầu tiên trả lời.
Phương tần vội trừng mắt nhìn nàng ta, ý bảo nàng ta đừng nói bậy, có điều Tưởng quý nhân không hề để ý, vẫn cứ tiếp tục.
“Tần thiếp vốn tưởng Thẩm quý nhân ngày nào cũng cho mèo ăn là vì nàng ấy rảnh rỗi không có gì làm, nhưng nghĩ lại xem ra là vì bụng dạ khó lường. Bây giờ tần thiếp đi lại ở Ngự Hoa Viên đều lo đám mèo hoang kia bỗng nhiên cũng bổ vào mình. Còn cả Vân Hề Các nữa, có bao nhiêu hoa cúc xinh đẹp nhưng giờ tần thiếp chẳng dám đến, tất cả đều không phải lỗi do Thẩm quý nhân kia sao! Hoàng thượng chỉ tước quyền quản lý hậu cung, cấm túc nàng ấy hai tháng, tần thiếp thấy hình phạt này nhẹ quá, phải đưa đến Đại Lý Tự nghiêm hình thẩm tra mới được!”
Đầu óc Tưởng quý nhân đơn giản, hoàn toàn nghe theo lời xúi giục của Lan phi.
“Đúng vậy, Tưởng quý nhân nói rất có lý. Hoàng hậu nương nương, thần thiếp cũng cảm thấy nên giao Thẩm quý nhân cho Đại Lý Tự nghiêm hình thẩm tra mới đúng. Hậu cung có một kẻ dám làm ra chuyện độc ác như vậy với hoàng hậu nương nương và các phi tần khác như Thẩm quý nhân, chúng thần thiếp làm sao có thể yên lòng đây? Lương phi muội muội, muội nói xem có phải không?”
“Ha ha, việc này quá lớn, phải do hoàng hậu nương nương quyết định, muội muội không có ý kiến.”
Điều Lương phi đang chờ chính là có người khơi mào việc này, nàng ta không ngốc đến mức tự phát biểu ý kiến để mọi người biết suy nghĩ của mình.
Lan phi thấy nữ nhân này lần nào cũng khéo léo đưa đẩy, bất mãn trừng mắt.
Triệu Thanh Uyển thầm quan sát tất cả phi tần ngồi ở đây, sau đó hỏi Dĩnh phi và Phương tần: “Dĩnh phi, Phương tần, hai muội thấy việc này thế nào?”
“Hồi hoàng hậu nương nương, chuyện Lan phi nói đám mèo hoang kia bị bỏ thuốc chỉ là tin đồn, không có chứng cứ xác thực. Thần thiếp cảm thấy không thể vì những phỏng đoán bắt bóng bắt gió mà tùy tiện đưa phi tần hậu cung đến Đại Lý Tự. Huống hồ Đại Lý Tự hay dùng khổ hình, Thẩm quý nhân mảnh mai như thế sao có thể chịu được? Đến lúc đó chỉ sợ sẽ bị đánh cho nhận tội, tạo ra án oan.”
“Hồi hoàng hậu nương nương, tần thiếp cảm thấy Thẩm quý nhân bị tước quyền quản lý hậu cung, cấm túc ba tháng đã là trừng phạt nặng rồi. Nếu còn vì một số suy đoán không có chứng cứ mà đưa nàng ấy đến Đại Lý Tự thì thật sự quá tàn nhẫn.”
“Hừ, Dĩnh phi, Phương tần, hai muội bảo vệ Thẩm quý nhân như vậy, người không biết còn tưởng hai muội và nàng ta là cùng một bọn muốn lợi dụng mèo hoang làm hại hoàng hậu nương nương và các phi tần hậu cung khác đấy!” Thấy cục diện khi nãy chắc chắn sẽ dồn Thẩm quý nhân vào chỗ chết, ai ngờ sau dăm ba của Dĩnh phi và Phương tần đã đảo ngược, Lan phi bất mãn châm chọc.
“Lan phi, Dĩnh phi và Phương tần chỉ phát biểu ý kiến của mình, sao muội lại nói như vậy? Bổn cung tin hai nàng ấy chắc chắn không có ý xấu với bổn cung và tất cả phi tần hậu cung.”
“Thần thiếp đa tạ hoàng hậu nương nương tín nhiệm.”
“Tần thiếp cũng đa tạ hoàng hậu nương nương tín nhiệm.”
Thấy Triệu Thanh Uyển đứng về phía Dĩnh phi và Phương tần, Lan phi tức giận hừ lạnh.
“Lương phi, Tuệ quý nhân, bây giờ là hai muội giúp bổn cung quản lý hậu cung, hai muội phát biểu về việc này đi. Bổn cung không mong việc này tạo ra khúc mắc trong lòng mọi người, khiến mọi người cảm thấy hoàng thượng và bổn cung không quan tâm đến an uy của hậu cung, quá thiên vị Thẩm quý nhân, xử phạt bất công.”
“Hồi hoàng hậu nương nương, thần thiếp không sợ mèo. Việc xử lý thẩm quý nhân thế nào hoàng hậu nương nương làm chủ là được.”
“Hồi hoàng hậu nương nương, trong lòng tần thiếp cũng không có khúc mắc nào cả. Tần thiếp tin hoàng thượng và hoàng hậu nương nương sẽ xử lý công bằng công chính.”
Thấy Lương phi và Tuệ quý nhân cũng phụ họa theo Triệu Thanh Uyển, Lan phi tức giận thở hổn hển, hận không thể xé nát miệng của hai nữ nhân chỉ biết vuốt mông ngựa hoàng hậu.
“Được, nếu đa số các tỷ muội đều cảm thấy việc xử phạt Thẩm quý nhân như vậy là công bằng, thế thì việc này dừng ở đây. Bổn cung không hy vọng sau này trong cung lại có lời đồn về Thẩm quý nhân và đám mèo hoang kia. Kẻ nào vi phạm, dù là chủ tử hay cung nhân, đều phạt tiền tiêu hai tháng. Lương phi, Tuệ quý nhân, hai muội nhớ chưa?”
“Vâng, thần thiếp ghi nhớ.”
“Vâng, tần thiếp ghi nhớ.”
Lương phi và Tuệ quý nhân cung kính trả lời.
Triệu Thanh Uyển nhìn Lan phi và Tuệ quý nhân đang tỏ ra không vui, nói tiếp: “Sắp vào đông rồi, chi tiêu của mọi người sẽ tăng cao. Nếu các muội rảnh quá thì không bằng làm việc thủ công để đem lên chợ hoàng gia bán đi, vừa kiếm được chút ngân lượng cuộc sống cũng vừa thú vị hơn đúng không? Chúng ta tuy là phi tần của hoàng thượng, không cần lo lắng việc ăn mặc, mỗi tháng chỉ cần dựa vào tiền tiêu hoàng thượng phát cũng có thể sống qua ngày. Nhưng chúng ta sinh ra làm con người, nếu ngày nào cũng rảnh rỗi không có gì làm thì chẳng khác nào ký sinh trùng, cuộc sống có gì thú vị chứ? Ban đầu bổn cung mở lời với hoàng thượng mở chợ hoàng gia không phải để lấy lòng hoàng thượng, mà là để nữ nhân hậu cung chúng ta đều có cơ hội phát huy ở trường. Mong các vị muội muội đừng cô phụ khổ tâm của bổn cung với mọi người.”
“Vâng, tâm ý của hoàng hậu nương nương thần thiếp hiểu, thần thiếp nhất định sẽ không cô phụ khổ tâm của hoàng hậu nương nương dành cho thần thiếp.”
“Được rồi, các muội hiểu thì tốt. Hôm nay đến đây thôi, mọi người hồi cung bận việc của mình đi.”
“vâng, chúng thần thiếp cáo lui.”
Nhìn những nữ nhân kia rời đi, Triệu Thanh Uyển chỉ biết thở dài.
Có thời gian đi lục đục với người khác sao không tự lo cho bản thân mình đi chứ?
Có điều việc mèo hoang bị bỏ thuốc, tuy Tiêu Sát gạt Triệu Thanh Uyển, khiến Triệu Thanh Uyển ở trước mặt phi tần hậu cung phủ quyết việc này, giữ gìn thanh danh của Thẩm quý nhân, cũng giúp nàng ấy thoát khỏi việc bị đưa đến Đại Lý Tự, nhưng Tiêu Sát không định bỏ qua.
Có kẻ dám cả gan ra tay với Triệu Thanh Uyển, hắn đương nhiên phải trả lại cho kẻ đó gấp bội!
Đêm nay.
Nửa đêm, nhân lúc Tố Yên còn đang ở tẩm điện hầu hạ Lương phi chưa về, một người lặng lẽ từ trên nóc nhà phòng nàng ta nhảy xuống, thêm bột phấn vào ấm trà trên bàn, sau đó lắc lắc ấm trà cho bột hòa tan rồi lặng lẽ rời đi.
Một lúc sau, Tố Yên hầu hạ chủ tử xong về phòng của mình, vẫn như bình thường cầm ấm trà trên bàn tự rót cho mình một ly.
Uống xong, nàng ta tắt đèn đi ngủ.
Chương 152: Phế nhân
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Tố Yên thấy cổ họng mình có hơi khó chịu nên lại rót trà lạnh trong ấm lạnh hôm qua ra uống giải khát.
Nhưng uống nửa ly, nàng phát hiện cổ họng mình vẫn khó chịu, lại uống thêm nửa ly.
Nhưng uống xong, cổ họng vẫn khác thường.
Lúc này nàng ta mới nhận ra hình như đã có vấn đề, thử lên tiếng gọi cung nữ phòng bên nhưng dù có kêu gào thế nào cũng không nói được thành tiếng.
Tố Yên luống cuống, cố gọi thử mấy lần nhưng trừ tiếng ê a thì nàng ta không thể nói ra chữ nào hoàn chỉnh.
Tố Yên vội mặc thêm áo ngoài, mặc kệ búi tóc còn chưa búi, chạy thẳng đến tẩm điện của Lương phi khóc lóc.
Lương phi vừa thức, thấy Tô Yên kỳ lạ như vậy, vội hỏi: “Tố Yên, ngươi sao vậy? Cứ a a a thế bổn cung không biết ngươi đang nói gì cả.”
“A a a…”
“Ngươi rốt cuộc muốn nói gì? Bổn cung nghe không hiểu!”
Tố Yên muốn nói nhưng lại không nói nên lời, chỉ có thể sốt ruột kêu “a a a”.
Nàng ta đứng dậy chạy đến trước bàn, cầm bút viết ra một hàng chữ: Chủ tử, nô tỳ không nói được!
“Cái gì? Ngươi không nói được? Ngươi có ý gì? Sao lại không nói được?” Nhìn dòng chữ Tố Yên viết, Lương phi giật mình hỏi.
Tố Yên chỉ đành dùng khẩu hình đáp: Nô tỳ không biết, mới sáng tỉnh lại nô tỳ đã phát hiện mình như vậy rồi.
“Sao lại như vậy? Bổn cung lập tức gọi thái y đến xem cho ngươi. Tiểu Đào, Tiểu Đào!”
“Nương nương có gì căn dặn?”
“Lập tức đến Thái Y Viện mời Hạ thái y đến đây.”
“Vâng.”
Cung nữ Tiểu Đào vội đi mời Hạ thái y tới.”
Sau khi bắt mạch, kiểm tra yết hầu cho Tố Yên, Hạ thái y thở dài lắc đầu.
Lương phi thấy thế lo lắng hỏi: “Hạ thái y, giọng nói của Tố Yên bị sao vậy? Có thể chữa khỏi không?”
“Hồi nương nương, Tố Yên cô nương uống nhầm thất thanh tán, đời này e rằng không thể nói chuyện như bình thường nữa.”
“Cái gì? Thất thanh tán? Sao lại như vậy? Hạ thái y, ông là thái y có y thuật đứng đầu Thái Y Viện, chẳng lẽ ông cũng không có cách chữa khỏi cho Tố Yên sao?”
“Xin lỗi nương nương, thứ lỗi cho vi thần không thể làm gì. Vi thần chỉ có thể kê thuốc làm nhuận hầu cho Tố Yên cô nương, giúp cổ họng Tố Yên cô nương bớt khó chịu.”
“A a a…”
Nghe Hạ thái y phán tử hình với giọng nói của mình, Tố Yên mất bình tĩnh hét lớn.
Lương phi tuy đau lòng vì nàng từ nay không thể nói chuyện nhưng càng tiếc việc bản thân e rằng sẽ mất đi một trợ thủ đắc lực.
Tố Yên không thể nói chuyện, không thể dễ dàng giao tiếp với chủ tử như nàng cũng như các tai mắt của nàng khắp hoàng cung.
Nghĩ thôi đã tức chết!
Lương phi cũng mất khống chế cảm cảm xúc mà khiển trách: “Được rồi, đừng a a a nữa! Kêu thì có ai hiểu ngươi đang nói gì đâu!”
Nghe chủ tử mắng, Tố Yên không dám kêu nữa, chỉ đành hạ giọng nức nở.
Hạ thái y đi rồi, thấy Tố Yên vẫn còn uất ức khóc, Lương phi nhíu mày ra lệnh: “Tiểu Đào, ngươi lập tức đến Phượng Nghi Điện giúp bổn cung mời Hoắc nữ y, nói không chừng nàng ấy sẽ có cách.”
“Vâng.”
Tiểu Đào vừa đến Phượng Nghi Điện nói với Hoắc Liên Liên việc Tố Yên bị mất giọng, Hoắc Liên Liên nghĩ đến Tào thục phi.
Mấy ngày trước Triệu Thanh Uyển và nàng vừa bị mèo hoang công kích, mới đó nha hoàn của Lương phi bị người ta đầu độc.
Trực giác mách bảo rằng việc này e là do Tiêu Sát âm thầm phái người làm.
Có thể khiến Tiêu Sát lén Triệu Thanh Uyển làm ra việc tàn nhẫn như vậy, Tố Yên kia chắc chắn đã làm gì đó bất lợi với Triệu Thanh Uyển.
Vậy nên sau khi theo Tiểu Đào đến Thường Ninh Điện, kiểm tra qua loa cho Tố Yên xong, Hoắc Liên Liên cũng đưa ra kết luận như Hạ thái y.
Nữ thần y cũng đã nói thế, Lương phi và Tố Yên đều nản lòng.
Mấy ngày sau đó, Tố Yên vẫn hầu hạ bên cạnh Lương phi.
Người Lương phi đã dùng quen nhiều năm nhất thời khó mà đổi.
Nhưng cứ nghe Tố Yên “a a a”, làm việc thì lóng ngóng tay chân, một hai lần Lương phi còn có thể chịu đựng, nhưng dần dần, nàng ta thật sự không thể chịu nổi bên cạnh lại có một kẻ khiến mình bực bội như vậy nữa.
Hôm nay, Lương phi cuối cùng cũng không nhịn được nữa: “Được rồi, đừng có a a nữa, bổn cung nghe mà cũng mệt theo! Sau này ngươi không cần hầu hạ bổn cung nữa đâu!”
“A a a…”
“Ngươi không thể nói chuyện, chẳng lẽ cũng không nghe được sao? Bổn cung nói ngươi không cần hầu hạ bổn cung nữa!”
Thấy chủ tử tức giận thật, Tố Yên không dám kêu la nữa, vội cung kính hành lễ rồi uất ức chạy về phòng khóc một trận.
Lương phi biết mình có hơi quá đáng với Tố Yên.
Tố Yên từ nhỏ đã đi theo nàng ta, làm việc đắc lực, trung thành tận tâm, nàng ta biết mình nên đối xử với Tố Yên như trước đây mới đúng.
Nhưng nàng ta là phi tử của hoàng đế, đang một mình lo liệu chu toàn với những nữ nhân hậu cung khác, nha hoàn bên cạnh sao có thể là người câm được?
Đây có khác gì là phế nhân!
Việc này bảo nàng sao còn tâm trạng đấu với những nữ nhân kia?
Dù nàng có tình cảm chủ tớ với Tố Yên, bây giờ cũng không thể không bỏ!
Việc Tố Yên mất giọng và Lương phi vứt bỏ nàng cuối cùng lại có lợi cho Tuệ quý nhân.
Lương phi vốn định làm khó nàng như Thẩm quý nhân, nhưng việc trong lục cung rất nhiều, bên cạnh hiện giờ không có người đắc lực phụ giúp, nếu việc gì cũng tự tay làm thì thật sự bất lực tòng tâm.
Thế nên Lương phi không thể không chia việc cho Tuệ quý nhân, bảo nàng đi theo mình học hỏi xem phải xử lý công việc trong hậu cung thế nào.
Lan phi cực kỳ ghét Tuệ quý nhân, trong lòng vẫn để bụng việc nàng hại mình bị cấm túc, có điều nha hoàn bên cạnh Lương phi đột nhiên biến thành người câm khiến nàng ta cũng phải kiêng kị, vậy nên tạm thời không dám đối phó Tuệ quý nhân.
Chớp mắt đã tới tháng mười một.
Áo choàng chống lạnh Triệu Thanh Uyển lén làm từ một tháng trước cuối cùng cũng làm xong.
Hôm nay trong lúc ăn sáng, thấy ánh mặt trời trong trẻo, Hoắc Liên Liên vui vẻ chạy tới nói mình hôm nay muốn xuất cung.
Triệu Thanh Uyển kéo Hoắc Liên Liên đến tẩm điện, giao áo choàng cho nàng.