“Trước đây Tử Huân không muốn vào triều làm quan, nhưng huynh ấy đúng là một lòng giúp đời, đây cũng là điểm ta luôn thưởng thức huynh ấy. Có điều hoàn toàn không ngờ bây giờ huynh ấy lại vứt bỏ lý tưởng ngày xưa, muốn đi con đường mình từng không muốn đi nhất.” Triệu Thanh Uyển cảm thán.
“Nương nương, Yến Tử Huân tài cao bát đẩu, nếu có thể vào triều thì chắc chắn sẽ là một vị quan tốt. Thất ra con đường này chưa chắc đã không phù hợp với hắn, ngài không cần quá lo.”
“Hậu cung này đáng sợ cỡ nào người ở trong cung lâu chắc cũng biết. Quan trường kia chắc chắn phức tạp hơn hậu cung, con đường này nào dễ đi chứ? Tử Huân tuy có tài hoa nhưng là người đơn thuần, ta thật sự lo huynh ấy đã chọn sai đường.”
“Nương nương không muốn Yến Tử Huân sang năm thi hội có thể đạt thành tích tốt sao?”
“Ta cũng không biết, mong, cũng không mong… Thôi, việc này cũng không thể theo ý ta được, cứ chờ xem.” Triệu Thanh Uyển thở dài.
Yến Tử Huân đã thi hương xong, còn đứng đầu bảng.
Việc đã đến nước này, nàng biết mình đã không thể thay đổi con đường nhân sinh hắn chọn.
Hoắc Liên Liên lo lắng cho tiền đồ của Yến Tử Huân như Triệu Thanh Uyển.
Nàng lạc quan nói: “Hai lần khi Liên Liên đến sạp tranh chữ của Yến Tử Huân đều thấy hắn vùi đầu đọc sách, Liên Liên mong hắn có thể đạt được thành tích tốt trong kỳ thi hội, như thế mới không cô phụ chuyến đi tới kinh thành xa xôi. Còn về tương lai, dù gì phải đi rồi mới biết. Huống hồ Liên Liên không nghĩ đời người không nên chọn con đường trông có dễ đi. Đường dễ đi thường nhạt nhẽo, đường khó đi mới càng xuất sắc. Hì hì, nói chung là Liên Liên đề cao tiền đồ của Yến Tử Huân.”
“Liên Liên, chẳng lẽ ngươi… Thích Tử Huân?” Thấy Hoắc Liên Liên mỗi lần nhắc đến Yến Tử Huân đều hớn hở, Triệu Thanh Uyển nghiêm túc quan sát nàng, cười hỏi.
“Nào có chứ nương nương? Liên Liên chỉ là… Thưởng thức hắn thôi.”
“Thật không?”
“Đương nhiên, Liên Liên biết người Yến Tử Huân thích là nương nương, Liên Liên sao có thể đâm đầu vào?” Hoắc Liên Liên chột dạ đáp.
Triệu Thanh Uyển khẽ cười: “Liên Liên, ta luôn coi ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta, có vài việc ta không muốn giấu ngươi. Ta và Tử Huân quả thật đã từng lưỡng tình tương duyệt, hiện giờ tuy lòng ta đối với huynh ấy cũng khác với người thường, nhưng ta biết ta và Tử Huân đời này không thể ở bên nhau. Còn về suy nghĩ bây giờ và tương lai của Tử Huân về ta ta không biết, cũng không khống chế được. Nhưng ta tin với sự hiểu biết lâu năm của mình về huynh ấy, ta ở trong lòng huynh ấy cũng không giống người bình thường. Nếu ngươi thật sự thích hắn thì ngươi phải có chuẩn bị tâm lý. Ta không mong ngươi và cả Tử Huân vì việc thích một người mà bị tổn thương. Ngươi hiểu ý ta không?”
Thấy Triệu Thanh Uyển thẳng thắn với mình như vậy, Hoắc Liên Liên cảm động, cũng thẳng thắn trả lời: “Nương nương, những gì người nói Liên Liên đều hiểu. Nương nương yên tâm, Liên Liên là người thẳng thắn, Liên Liên thích hắn là chuyện của Liên Liên, hắn thích ai là chuyện của hắn, việc này Liên Liên hiểu. Huống hồ thích một người có đôi khi chỉ cần được gặp hắn là đã vui rồi, không nhất thiết phải có được hắn, sớm chiều ở bên hắn đâu.”
“Liên Liên, không ngờ ngươi còn trẻ, trước đây cũng chưa từng yêu đương mà có thể thấu hiểu như vậy.” Nghe Hoắc Liên Liên nói, Triệu Thanh Uyển cũng yên tâm.
Thanh mai trúc mã như Yến Tử Huân với nàng là người không thể thay thế.
Bằng hữu như Hoắc Liên Liên với nàng cũng không ai thay thế được.
Nàng không mong bọn họ vì bất cứ điều gì mà chịu tổn thương.
“Tuy Liên Liên chưa từng yêu đương nhưng Liên Liên chứng kiến rồi. Sư phụ của Liên Liên thời trẻ rất thích một nữ tử, có điều sau này bà ấy đã gả cho người khác. Sư phụ quyết cả đời không cưới ai, cả đời cũng không quên bà ấy. Nhưng Liên Liên chưa bao giờ nghĩ sư phụ của mình đáng thương. Ngược lại, có khi Liên Liên hâm mộ ông ấy đời này có thể có một người đáng để mình nhớ mãi như vậy. Đời người nếu không có ai đáng để mình thích, đáng để mình hoài niệm mới là chuyện đáng buồn, không phải sao?”
“Ừ, hôm nay những gì ngươi rất đáng để ta suy ngẫm.”
“Hì hì, nương nương quá khen, trong bụng Liên Liên không có nhiều chữ, chỉ có thẳng thắn nói những gì mình nghĩ thôi.”
Triệu Thanh Uyển và Hoắc Liên Liên cứ như cặp bạn thân, khe khẽ bàn về việc tình yêu ở tẩm điện Phượng Nghi Điện.
Lúc này, ám vệ phụ trách theo dõi Yến Tử Huân đã đến Tuyên Thất Điện.
“Ti chức tham kiến hoàng thượng.”
“Hôm nay thế nào?”
Vừa nhìn thấy ám vệ, Tiêu Sát lập tức đi thẳng vào vấn đề.
“Hồi hoàng thượng, hôm nay Hoắc nữ y xuất cung đi tìm Yến Tử Huân, theo Yến Tử Huân đến chỗ ở của hắn, sau đó giao một tay nải bí mật cho hắn.”
“Tay nải gì?”
“Trong tay nải là áo choàng màu lam hoàng hậu nương nương nhờ Hoắc nữ y đưa cho Yến Tử Huân.”
“Cái gì? Lời ngươi vừa nói lặp lại cho trẫm.”
“Vâng. Trong tay nải là áo choàng màu lam hoàng hậu nương nương nhờ Hoắc nữ y đưa cho Yến Tử Huân.” Ám vệ cúi đầu, lặp lại lần nữa.
Nghe câu này, trán Tiêu Sát nổi đầy gân xanh, hai tay nắm chặt thành đấm.
Tiểu Mục Tử đứng cạnh cúi đầu thật thấp, không dám lén quan sát biểu cảm giận dữ của chủ tử lúc này.
Tiêu Sát nghiến răng, cố gắng khống chế cảm giác, lạnh lùng hỏi tiếp: “Còn gì nữa?”
“Khi Hoắc nữ y giao áo choàng cho Yến Tử Huân còn nói nương nương nhờ nàng ấy chuyển lời, nói rằng hy vong mùa đông này ở kinh thành hắn sẽ không lạnh. Sau đó Yến Tử Huân kích động hỏi áo choàng có phải do đích thân nương nương may không. Hoắc nữ y nói mình không biết, bảo nương nương không nói. Yến Tử Huân khăng khăng áo choàng do nương nương may, rồi hắn viết một bức thư nhờ Hoắc nữ y giao cho nương nương. Còn nữa, Hoắc nữ y muốn mua tranh của Yến Tử Huân nhưng Yến Tử Huân nói sau này sẽ không bán tranh cho nàng ấy, nhưng có thể tặng. Có điều Hoắc nữ y không nhận, sau đó lỡ miệng nói nương nương cho nàng một trăm lượng bạc, nàng chỉ mới tiêu mười lượng bạc. Ti chức nhớ lần trước hoắc nữ y tốn mười lượng bạc mua tranh ở chỗ Yến Tử Huân. Hoàng thượng, chỉ có từng này thôi.”
“Được rồi, ngươi lui xuống đi, tiếp tục giám sát Yến Tử Huân.”
“Vâng.”
Ám vệ vừa rời khỏi Tuyên Thất Điện, Tiêu Sát thịnh nộ đến mức hai mắt đỏ ngầu, dùng sức lật bàn.
Tiểu Mục Tử sợ hãi run rẩy đi qua, định ngồi xổm xuống thu dọn mớ hỗn loạn.
Ánh mắt Tiêu Sát như muốn ăn thịt người, tức giận ra lệnh: “Tiểu Mục Tử, bãi giá Phượng Nghi Điện!”
Chương 156: Diễn kịch
Thấy chủ tử nổi cơn thịnh nộ, nếu bây giờ đến Phượng Nghi Điện hậu quả chắc chắn sẽ rất khó lường, Tiểu Mục Tử to gan chạy đến trước mặt hắn, quỳ xuống cầu xin: “Hoàng thượng bớt giận. Hoàng hậu nương nương hiện đang mang thai, mùa xuân năm sau sẽ hạ sinh long tự. Nếu ngài đi chất vấn nương nương thế này chắc chắn sẽ khiến nương nương động thai, xin hoàng thượng suy xét lại. Hoàng thượng…”
Nghe Tiểu Mục Tử nói, Tiêu Sát dần bình tĩnh lại. Hắn dừng bước, nắm chặt hai tay thành đấm, mắt đỏ ngầu, thở hổn hển.
Hắn quát lớn: “Đi lấy bích nguyệt kiếm đến đây cho trẫm.”
“Vâng.”
Tiểu Mục Tử thầm thở phào, lập tức chạy đi lấy bích nguyệt kiếm cho Tiêu Sát.
Tiêu Sát đùng đùng sát khí rút bảo kiếm ra khỏi vỏ, múa may quay cuồng cho đến khi người đầy mồ hôi, áo quần cũng ướt sũng.
“Về Thanh Lương Điện, trẫm muốn tắm gội!”
“Vâng.”
Tấu chương hôm nay không còn tâm trạng xem nữa, Phượng Nghi Điện hôm nay cũng không nên đi.
Tiêu Sát tức giận ném thanh kiếm đi, trở về Thanh Lương Điện, bảo hạ nhân chuẩn bị nước ấm, sau đó không cho ai hầu hạ, nhắm mắt, ngâm nước một mình rất lâu.
Ba tháng trước Triệu Thanh Uyển còn cùng hắn tắm uyên ương.
Đó cũng là lần đầu tiên hai người hoan hảo trong nước.
Đêm ấy bọn họ ân ái hài hòa đến vậy, hắn cứ tưởng nữ nhân này đã thật sự yêu hắn, chẳng qua vẫn thẹn thùng không chịu thừa nhận thôi.
Nhưng hôm nay xem ra, tất cả chỉ là trò cười.
Bọn họ là phu thê ba năm, khoảng một năm gần đây nàng hết sức hiền huệ dịu dàng với hắn nhưng lại chưa từng tự tay may áo cho hắn lần nào.
Cũng chính vì thê tử như nàng chưa từng may áo cho hắn, thế nên đồ ngủ Lương phi và Phương tần may cho hắn, giày Lan phi sai người làm cho hắn hắn đều chỉ nhìn thoáng qua rồi ném đi, không mặc lần nào.
Hắn tưởng Triệu Thanh Uyển thích viết chữ vẽ tranh, không có hứng thú với thêu thùa nên không mấy hy vọng nàng sẽ làm những việc này vì hắn, nhưng không ngờ nàng không làm việc đó với trượng phu là hắn, mà lại tình nguyện làm cho nam nhân khác.
Mới nghĩ thôi Tiêu Sát đã lên cơn ghen, thậm chí cảm thấy trái tim mình vừa đau đớn vừa khó chịu.
“A!”
Tiêu Sát đột nhiên mở mắt, khổ sở kêu lên, sau đó đánh một quyền trên mặt nước khiến bọt nước văng khắp nơi, bắn ướt mặt hắn, cũng bắn ướt hai mắt hắn.
“Triệu Thanh Uyển, ta rốt cuộc nên bắt nàng làm gì đây? Nàng nói cho ta biết! Nói cho ta biết đi!”
Cùng với hai mắt đỏ ngầu rơi lệ, Tiêu Sát chất vấn ông trời.
Nhưng ông trời không thể cho hắn đáp án.
Trái tim hắn cũng không thể cho hắn đáp án.
Nước trong bồn đã lạnh, Tiêu Sát còn không cho hạ nhân vào hầu hạ, ban đêm hắn nhiễm phong hàn, ho liên tục.
Tiểu Mục Tử muốn mời thái y tới khám cho hắn lại bị hắn ngăn cản.
Đêm đó hắn nghỉ ngơi ở Thanh Lương Điện.
Đây cũng là lần đầu tiên trong hơn ba tháng nay từ khi biết Triệu Thanh Uyển có thai, hắn thất hứa không đến Phượng Nghi Điện gặp nàng mỗi ngày.
Ban đêm Triệu Thanh Uyển lấy thư của Yến Tử Huân viết cho mình ra đọc, toàn bộ đầu óc đều bị Yến Tử Huân vây quanh.
Hôm ấy Tiêu Sát không về thăm nàng, nàng không để bụng.
Mãi đến giờ ăn tối hôm sau, thấy Tiêu Sát vẫn chưa về, cũng không phái người tới báo một tiếng, chắc là sẽ không về Phượng Nghi Điện ăn tối với mình, Triệu Thanh Uyển thầm nghĩ liệu có phải hai hôm nay hắn quá bận rộn, không nhớ giờ ăn hay không nên chủ động phái Tiểu Toàn Tử đến Tuyên Thất Điện, nói nàng mời hoàng thượng về Phượng Nghi Điện cùng ăn tối.
Từ Tuyên Thất Điện trở về, Tiểu Toàn Tử bẩm báo Triệu Thanh Uyển: “Nương nương, Mục công công nói đêm qua hoàng thượng nhiễm phong hàn, sợ lây bệnh cho nương nương nên mới không về Phượng Nghi Điện ăn tối với người, bảo nương nương cứ ăn trước.”
“Đêm qua hoàng thượng nhiễm phong hàn? Tại sao lại như vậy?”
“Nương nương, Mục công công còn nói lần này hoàng thượng nhiễm phong hàn cũng không chịu để thái y tới khám, cứ cương liệt phê duyệt tấu chương ở Tuyên Thất Điện cả ngày, Mục công công có hơi lo lắng, nên nhờ nô tài chuyển lời với nương nương, nói nương nương có thời gian rảnh thì tới khuyên hoàng thượng, hoặc là bảo Hoắc thần y kê đơn thuốc, nấu chén thuốc đưa đến Tuyên Thất Điện cho hoàng thượng.”
“Được, bổn cung biết rồi, bổn cung đi nhờ Liên Liên kê đơn thuốc ngay.”
Nghe Tiểu Toàn Tử nói, Triệu Thanh Uyển lập tức đi tìm Hoắc Liên Liên, nhờ nàng ấy kê đơn thuốc trị phong hàn, sau khi nấu xong, nàng đích thân mang thuốc và bữa tối đến Tuyên Thất Điện.
Thấy hoàng hậu đích thân tới, Tiểu Mục Tử rất vui, cúi đầu lặng lẽ nhìn chủ tử đang phê duyệt tấu chương.
Tiêu Sát đã thấy Triệu Thanh Uyển tới nhưng hắn vẫn cố tình không ngẩng đầu nhìn nàng, cũng không chủ động nói chuyện trước.
Triệu Thanh Uyển không biết Tiêu Sát đang giận, nàng mang hộp đồ ăn lên trước, quan tâm: “Hoàng thượng, thần thiếp nghe nói đêm qua ngài nhiễm phong hàn còn không cho thái y tới bắt mạch, thế nên đã nhờ Liên Liên kê đơn thuốc trị phong hàn, nấu xong mang đến cho ngài. Nhân lúc còn nóng hoàng thượng uống thuốc đi.”
“Trẫm không sao, trẫm không muốn uống, làm phiền hoàng hậu lo lắng.” Tiêu Sát ngẩng đầu nhìn Triệu Thanh Uyển, vừa nói hết câu, hắn lại ho mấy tiếng.
Triệu Thanh Uyển mở hộp đồ ăn, vừa cẩn thận lấy điểm tâm ra vừa hờn dỗi trách cứ: “Ngài còn nói ngài không sao, còn ho kìa! Thuốc này vừa nấu xong, còn nóng, đợi lát nữa lạnh sẽ không còn hiệu quả nữa, ngài mau uống đi.”
“Trẫm nói rồi, trẫm không sao, không muốn uống thuốc!”
Thấy Triệu Thanh Uyển quan tâm mình, Tiêu Sát chỉ cảm thấy nàng đang diễn kịch, đang lừa dối hắn, mất kiên nhẫn vung tay, bất cẩn đánh đổ chén thuốc của Triệu Thanh Uyển rơi xuống đất.
Triệu Thanh Uyển sững sờ đứng yên một chỗ, không biết nam nhân này tại sao lại giấu bệnh không quan tâm đến sức khỏe của bản thân như vậy, cũng không biết tại sao hôm nay hắn lại giận dữ như thế.
Tiêu Sát cũng không ngờ bản thân chỉ mới vung tay đã bất cẩn làm đổ chén thuốc của Triệu Thanh Uyển, có điều chén thuốc đã đổ rồi, hắn không muốn giải thích gì thêm, chỉ lạnh lùng nói: “Hôm nay trẫm rất bận, còn rất nhiều tấu chương cần xử lý, hoàng hậu đừng ở đây quấy rầy trẫm nữa, về Phượng Nghi Điện nghỉ ngơi đi. Tiểu Mục Tử, đưa hoàng hậu ra ngoài.”
“Vâng, hoàng hậu nương nương, nô tài tiễn người ra ngoài.”
“Thôi được, nếu hoàng thượng phải xử lý chính vụ, thần thiếp không ở đây quấy rầy ngài nữa. Mong hoàng thượng chú ý long thể, nếu còn ho thì bảo Tiểu Mục Tử mời thái y đến xem. Thần thiếp cáo lui.”
Nói xong, thấy Tiêu Sát vẫn không ngẩng đầu, Triệu Thanh Uyển buồn bã rời đi.