“Cẩm Tú, mau đứng lên đi! Ngươi yên tâm, nếu đã biết ngươi bị ép buộc, mà Trình Phú Quý kia còn có lỗi với ngươi, bổn cung chắc chắn sẽ nghĩ cách giúp ngươi hủy bỏ hôn sự này.”
“Thật sao? Tạ ơn nương nương, tạ ơn nương nương!”
Nghe Triệu Thanh Uyển đồng ý với mình, Cẩm Tú lại dập đầu với nàng ba cái rồi mới lau nước mắt đứng dậy.
“Có điều hôn sự của các ngươi do Lan phi ban, trên dưới hậu cung để biết. Bổn cung không thể ỷ vào việc mình là hoàng hậu mà tùy tiện hủy bỏ hôn ước Lan phi ban. Vậy nên hủy bỏ hôn sự của các ngươi thế nào để bổn cung suy nghĩ đã, tạm thời ngươi đừng sốt ruột.”
“Vâng, tạ nương nương, chỉ cần nương nương đồng ý việc của nô tỳ, nô tỳ không vội.”
“Được rồi, còn về việc điều ngươi rời khỏi Y Lan Điện ngươi cũng cố gắng kiên nhẫn, bổn cung sẽ cố gắng thành toàn cho ngươi, tuyệt đối sẽ không để ngươi tiếp tục hầu hạ chủ tử có tư tình với trượng phu của ngươi. Cảm giác đó tuy bổn cung chưa từng trải qua nhưng bổn cung có thể tưởng tượng được nó tàn nhẫn với nữ hài tử thế nào.”
“Tạ nương nương đã thấu hiểu cho nô tỳ, nô tỳ nghe nương nương sắp xếp, hu hu hu…”
Cẩm Tú vừa mới lau khô nước mắt, nghe hoàng hậu như Triệu Thanh Uyển lại có thể nói chuyện bình dị gần gũi như vậy, nước mắt lại tuôn rơi.
Chỉ cần Lan phi tôn trọng hạ nhân bằng một nửa như hoàng hậu, hôm nay nàng đã không liều chết cũng phải phản bộ nàng ta.
Lan phi có ngày hôm nay đều do nàng ta cả.
Nghĩ đến đây, Cẩm Tú bỗng nhớ tới một việc quan trọng, tiếp tục tố cáo Lan phi: “Nương nương, nô tỳ còn có một việc muốn bẩm báo.”
“Được, ngươi nói đi.”
“Nương nương, đứa bé Lan phi sinh non năm kia cũng là con hoang.”
“Cái gì? Sao có thể?”
Triệu Thanh Uyển kinh ngạc không dám tin, trong lòng lại nhen nhóm niềm vui sướng.
“Nương nương, tuy Lan phi đã vào cung ba năm nhưng hoàng thượng chưa từng qua đêm ở Y Lan Điện, điều này tất cả cung nhân ở Y Lan Điện đều biết. Có điều bọn họ không rõ, chỉ có hai nô tỳ thân cận như nô tỳ và Cẩm Sắt mới biết tuy thỉnh thoảng hoàng thượng sẽ ở Y Lan Điện một hai canh giờ, nhưng nô tỳ có thể khẳng định hoàng thượng và Lan phi chưa từng chung giường.”
Nghe Cẩm Tú nói, khóe mắt Triệu Thanh Uyển ươn ướt.
Cảm xúc trong lòng nàng lúc này như cơn thủy triều dâng lên.
Nếu lời Cẩm Tú nói là sự thật, tại sao Tiêu Sát không nói cho nàng biết chứ?
“Trước tiệc sinh nhật năm kia, mỗi lần hoàng thượng đến Y Lan Điện, nô tỳ chưa từng thấy lạc hồng trên giường của Lan phi. Chỉ có sau tiệc sinh nhật năm kia, nô tỳ mới phát hiện trên giường nàng ta có lạc hồng, một tháng sau đó nàng ta liền có thai. Nhưng đêm ấy hoàng thượng ăn xong liền bảo Mục công công mang tấu chương đến tẩm điện của Lan phi, còn bảo Mục công công ở cạnh hầu hạ, không lâu sau cả hai cùng rời đi. Nương nương nói xem, đêm đó hoàng thượng không hề sủng hạnh Lan phi, vậy đứa con trong bụng Lan phi không phải con hoang thì là cái gì? Việc này nô tỳ và Cẩm Sắt đã lén thảo luận với nhau, bọn nô tỳ đều biết rõ việc này. Chẳng qua hoàng thượng nhận đứa bé kia, bọn nô tỳ đương nhiên không dám nói bậy. Việc này Tuệ tần nương nương cũng biết, khi đó nàng ấy còn làm việc ở Y Lan Điện. Nếu nương nương không tin thì có thể đi hỏi Tuệ tần nương nương.”
Thấy Cẩm Tú khẳng định như vậy, còn nhắc đến cả Cẩm Sắt và Tuệ tần, đến lúc này Triệu Thanh Uyển thật sự tin lời nàng nói.
Nàng nghĩ Cẩm Tú không cần thiết phải lôi lại quá khứ để lừa mình, làm vậy nàng ấy được lợi gì chứ?
Triệu Thanh Uyển điều chỉnh lại cảm xúc, bình tĩnh hỏi: “Ý ngươi là đêm tiệc sinh nhật năm kia của Lan phi, nàng ta đã cùng phòng với nam nhân khác?”
“Hồi nương nương, đúng vậy, đêm đó nô tỳ nghe loáng thoáng Lan phi uống thuốc gì đó, kêu la bảo Hồ Đức Hải tìm thuốc giải cho nàng ta. Nô tỳ đoán thuốc giải mà Hồ Đức Hải tìm là nam nhân. Có điều nam nhân kia là ai thì nô tỳ không biết. Nhưng nô tỳ nghĩ chắc là thị vệ trong cung.”
“Thì ra là thế. Được, việc này bổn cung biết rồi. Cẩm Tú, cảm ơn ngươi đã bẩm báo với việc này với bổn cung, ngươi yên tâm, hai thỉnh cầu của ngươi bổn cung sẽ giúp ngươi được như ý nguyện.”
“Vâng, tạ ơn nương nương.”
“Được rồi, ngươi về trước đi, những ngày tới cứ coi như không xảy ra việc gì cả, chờ tin của bổn cung là được.”
“Vâng, tạ nương nương, vậy nô tỳ cáo lui trước.”
Nhìn Cẩm Tú ra ngoài, trong lòng Triệu Thanh Uyển chất chứa vô vàn cảm xúc, có hạnh phúc khi trượng phu của mình không làm nữ nhân khác hoài thai, hơn nữa còn chưa từng cùng phòng với nữ nhân kia, nhưng đồng thời nàng cũng thật sự giận, tại sao hắn lại gạt nàng, để nàng phiền lòng vì chuyện này chứ?
Hay là hắn cảm thấy nàng không để bụng việc này?
Hừ!
Tên nam nhân thúi kia lúc nào cũng tự cho mình đúng, cất giấu đống bí mật!
Chờ hắn về, nàng phải phạt hắn mới được!
Nghĩ thế, Triệu Thanh Uyển khẽ cười.
Dù sao thì việc này với nàng mà nói vẫn là vui nhiều hơn giận.
Cùng lúc đó, sau khi trở về Thái Y Viện, suy nghĩ thật kỹ, Chu thái y quyết định đi mật báo cho Tiêu Sát, tìm kiếm sự che chở của chủ tử hoàng cung mới là thượng sách.
Vì thế sau khi Cẩm Tú lén đến Phượng Nghi Điện, ông ta cũng lén đến Tuyên Thất Điện.
Tiêu Sát đang tập trung phê tấu chương.
Sau khi được thông báo cho vào, Chu thái y cung kính hành lễ: “Vi thần tham kiến hoàng thượng.”
“Sao Chu thái y lại đến Tuyên Thất Điện giờ này?”
“Hồi hoàng thượng, vi thần có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.”
“Thế sao? Chuyện quan trọng gì, nói đi.”
“Hồi hoàng thượng, tối nay Lan phi gọi đến Tuyên Thất Điện để bảo vi thần kê thuốc phá thai.”
“Có việc này? Nàng ta muốn phá thai của ai?” Nghe Chu thái y nói, Tiêu Sát cười hỏi.
Thấy thái độ Tiêu Sát dửng dưng như vậy, nhất thời Chu thái y không biết làm thế nào, có điều ông ta vẫn quyết định trả lời đúng sự thật: “Hồi hoàng thượng, Lan phi muốn phá thai của mình. Hôm qua Lan phi mời vi thần đến bắt mạch, vi thần bắt ra hỉ mạch, xác nhận nàng ta đã mang thai hơn một tháng. Nhưng hôm nay Lan phi lại đột nhiên dùng tính mạng của gia đình vi thần, còn bắt vi thần nhận một túi vàng, bảo vi thần kê đơn thuốc phá thai để bỏ đứa bé. Vi thần cảm thấy việc này quá quan trọng nên không dám tự quyết định, lập tức đến bẩm báo xin chỉ thị của hoàng thượng.”