Cung Tường Vãn Tâm

Chương 241: Trinh tần



Tiểu Thiền phụng mệnh vào trong, vô tình đụng phải Canh Tuấn Hải không trốn được từ cửa sổ muốn chạy ra cửa.

Tưởng quý nhân đang ở bên cạnh Canh Tuấn Hải, muốn đưa hắn đi.

Tiểu Thiền thấy thế cúi đầu ngập ngừng: “Tiểu chủ, hoàng thượng, hoàng hậu và Dĩnh phi đều đang ở bên ngoài, hắn không trốn được đâu.”

“Ha ha ha, nếu đã không trốn được, vậy thì không trốn nữa! Tuấn ca, chàng có sợ không, có hối hận không?”

“Bình Nhi, ta không sợ, cũng không hối hận!”

“Được, vậy chúng ta cùng ra ngoài thôi!”

Dứt lời, Tưởng quý nhân giúp Canh Tuấn Hải chỉnh lại quần áo, sau đó bản thân cũng chải chuốt lại rồi nắm tay Canh Tuấn Hải cùng nhau ra ngoài.

Thấy hai người không sợ hãi bước ra, Tiêu Sát, Triệu Thanh Uyển, Dĩnh phi và Thẩm quý nhân đều kinh ngạc.

Không đợi bất kỳ ai lên tiếng, Tưởng quý nhân đã kéo Canh Tuấn Hải cùng quỳ xuống trước mặt Tiêu Sát và Triệu Thanh Uyển.

“Hoàng thượng, tất cả việc này đều là lỗi của tần thiếp, đều tại tần thiếp dụ dỗ chàng ấy, bắt chàng ấy làm phu thê với mình. Ngài muốn chém muốn giết thì cứ nhằm vào một mình tần thiếp là được, tần thiếp tình nguyện đón nhận. Tần thiếp chỉ cầu xin hoàng thượng đừng trút giận lên người nhà của tần thiếp, giữ lại một mạng cho chàng ấy, chàng ấy nhỏ hơn thần thiếp, chàng ấy không hiểu gì cả…” Tưởng quý nhân nghẹn ngào, hai mắt ửng đỏ.

Canh Tuấn Hải không ngờ Tưởng quý nhân sẽ nói như vậy, sốt ruột chất vấn: “Bình Nhi, không phải nàng nói nếu có chết thì chúng ta sẽ cùng chết sao?”

“Chàng im miệng! Ai muốn chết với chàng? Ta chỉ lừa tên ngốc như chàng thôi, chàng còn không biết hả? Hoàng thượng, tần thiếp tự biết mình làm ngài mất mặt, ngài muốn xử lý tần thiếp thế nào cũng được, tần thiếp không có gì để nói, chỉ mong hoàng thượng tha cho Canh Tuấn Hải. Năm nay chàng ấy mới hai mươi mốt, tuổi vẫn còn trẻ, chàng ấy chỉ là một thằng nhãi không rành sự đời mà thôi…” Tưởng quý nhân nức nở cầu xin.

Tham Khảo Thêm:  Chương 158

Triệu Thanh Uyển nghe mà khóe mắt cũng ướt đẫm, nàng nhìn Tiêu Sát: “Hoàng thượng, hay là…”

“Hoàng hậu không cần nói nhiều! Hai người này coi thường cung quy, trẫm sao có thể dung túng bọn họ? Người đâu, phạt Canh Tuấn Hải năm mươi đại bản, sau đó sung quân đến Dịch U Đình! Biếm Tưởng quý nhân thành thứ dân, lập tức trục xuất khỏi hoàng cung!”

“Không, hoàng thượng! Nếu ngài muốn sung quân Canh Tuấn Hải đến Dịch U Đình thì ngài cũng đưa thần thếp đến Dịch U Đình luôn đi! Thần thiếp tình nguyện ở Dịch U Đình làm tội nô cả đời cũng không muốn một mình xuất cung làm thứ dân! Cầu xin hoàng thượng, cầu xin hoàng hậu nương nương.” Tưởng quý nhân dập đầu ba cái với Tiêu Sát và Triệu Thanh Uyển.

“Bình Nhi, hoàng thượng đã thả nàng xuất cung làm thứ dân, nàng cứ xuất cung đi, đừng lo cho ta.”

“Chàng câm miệng! Cầu xin hoàng thượng, cầu xin hoàng hậu nương nương, cầu xin hai người sung quân cả tần thiếp đến Dịch U Đình đi.”

“Thôi được, nếu ngươi đã muốn vào Dịch U Đình làm tội nô cả đời, vậy trẫm thành toàn cho ngươi! Người đâu, đánh Canh Tuấn Hải năm mươi trượng trước, sau đó sung quân hai người này đến Dịch U Đình!”

“Vâng.”

Các cung nhân lập tức đi lấy ghế và gậy, sau đó áp giải Canh Tuấn Hải lên ghế, bắt đầu xử phạt hắn.

Phi Hương Điện xảy ra chuyện lớn như vậy, Phương tần và Lữ tài nhân đương nhiên đều đã tỉnh giấc, vội đến đây.

Nhưng nhìn thấy cảnh này, không ai dám lên tiếng.

Canh Tuấn Hải ăn mỗi gậy đều kêu la thảm thiết.

Tưởng quý nhân quỳ gối bên cạnh không ngừng rơi nước mắt. Nàng ta không chịu nổi, vội chạy tới che chở cho hắn, khóc lóc cầu xin: “Các ngươi đừng đánh chàng ấy nữa, đừng đánh nữa!”

Hai cung nhân thấy thế lập tức dừng tay, không dám đánh tiếp.

Tiêu Sát phẫn nộ ra lệnh: “Phương tần, Lữ tài nhân, kéo nàng ta ra! Đánh tiếp cho trẫm, đánh đủ năm mươi đại bản mới thôi!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Vâng.”

Triệu Thanh Uyển thật sự không đành lòng, tuy biết Tiêu Sát đang nổi nóng, nàng vẫn không nhịn được mà cầu xin thay Canh Tuấn Hải: “Hoàng thượng, hay là đánh đủ hai mươi đại bản rồi thôi. Năm mươi đại bản có phải hơi nhiều rồi không…”

“Một nam nhân nếu năm mươi đại bản cũng không chịu nổi thì còn bảo vệ được ai? Hoàng hậu không cần cầu xin cho hắn! Tiếp tục đánh cho trẫm, đánh đủ năm mươi đại bản mới thôi!”

“Vâng.”

Phương tần và Lữ tài nhân vội kéo Tưởng quý nhân ra.

Hai cung nhân tiếp tục đánh Canh Tuấn Hải, mãi đến khi đánh đủ năm mươi đại bản, đánh đi khi hắn chỉ còn thoi thóp mới dừng.

Thấy đã đánh xong, Tiêu Sát ra lệnh cho Tiểu Mục Tử dẫn theo mấy thị vệ áp giải Tưởng quý nhân và Canh Tuấn Hải đến Dịch U Đình, sau đó hắn đến chủ điện Phi Hương Điện, uy nghiêm ngồi xuống, liếc nhìn Dĩnh phi, Thẩm quý nhân, Phương tần và Lữ tài nhân, lạnh lùng hỏi: “Chuyện của Tưởng quý nhân và Canh Tuấn Hải có phải các nàng đều biết hay không? Biết lúc nào? Trả lời đúng sự thật cho trẫm! Dĩnh phi, nàng nói trước đi!”

“Vâng.” Dĩnh phi kể lại đúng tình hình Thẩm quý nhân bẩm báo cho mình với Tiêu Sát.

Tiêu Sát liếc nhìn Thẩm quý nhân đang cúi đầu, cười lạnh, chậm rãi tuyên bố: “Thẩm quý nhân có công tố cáo chuyện của Tưởng quý nhân và Canh Tuấn Hải, thanh lọc cung đình hậu cung, tấn phong làm tần, ban phong hào là Trinh, ban làm chủ điện Thường Ninh Điện.”

“Thần thiếp tạ ơn hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Thẩm quý nhân, không đúng, giờ phút này đã là Trinh thần, khi nãy thật ra nàng có hơi thấp thỏm, không biết sau khi Tiêu Sát nghe Dĩnh phi bẩm báo nàng là người tố cáo chuyện của Tưởng quý nhân và Canh Tuấn Hải sẽ đối xử với mình thế nào.

Tham Khảo Thêm:  Chương 275: Tiếng tiêu

Không ngờ hắn lại tấn phong nàng làm tần, nàng lập tức có thể thở phào nhẹ nhõm, vội quỳ xuống đất tạ ơn.

“Phương tần, nàng là chủ vị Phi Hương Điện, người trong điện của nàng dâm loạn hậu cung, không lẽ nàng không hề hay biết?”

“Hoàng thượng thứ tội. Thần thiếp… Hai tháng trước thần thiếp đã biết. Thần thiếp cũng đã khuyên Tưởng quý nhân, bảo muội ấy đừng qua lại với Canh Tuấn Hải kia nữa, nhưng muội ấy không chịu nghe.”

“Nàng ta không chịu nghe thì nàng phải giúp nàng ta che giấu đúng không? Chủ vị Phi Hương Điện như nàng đúng là làm hết chức trách đấy!”

“Hoàng thượng thứ tội, thần thiếp biết lỗi rồi.”

“Trẫm trước giờ luôn xử phạt rõ ràng, nếu nàng đã có lỗi, trẫm đương nhiên phải phạt nàng. Nể tình nàng bình thường không phạm lỗi gì, lần này phạt nàng đóng cửa ăn năn một tháng.”

“Vâng, tạ hoàng thượng, thần thiếp chịu phạt.”

“Lữ tài nhân, nàng thì sao? Có phải đã sớm biết chuyện của Tưởng quý nhân và Canh Tuấn Hải không?”

“Hồi hoàng thượng, tần thiếp không biết.” Lữ tài nhân cúi đầu trả lời.

Tuy nàng không biết nhưng thật ra đã nhiều làn nàng nghi ngờ việc này, vậy nên mới hơi chột dạ, hơn nữa còn tận mắt nhìn thấy chuyện xảy ra tối nay, nàng thật sự rất sợ.

“Không biết thì tốt, vậy không còn chuyện của nàng nữa. Dĩnh phi, hôm nay nàng cũng có công, trẫm thưởng nàng một thanh bảo đao, ngày mai Tiểu Mục Tử sẽ đưa đến Chiêu Dương Điện.”

“Vâng, thần thiếp tạ ơn hoàng thượng.”

“Được rồi, chuyện của Phi Hương Điện tối nay dừng ở đây, bất cứ ai cũng không được truyền ra ngoài.”

“Vâng, thần thiếp tuân mệnh.”

“Tần thiếp tuân mệnh.”

“Hoàng hậu, chúng ta về Phượng Nghi Điện đi.”

“Vâng.”

Xử lý xong việc này, Tiêu Sát lập tức rời khỏi Phi Hương Điện.

Thấy hắn không vui, sau khi rời xa Phi Hương Điện, nàng liền chủ động nắm lấy tay hắn.

Tiêu Sát nắm tay nàng thật chặt.

Cả hai im lặng nắm tay nhau về Phượng Nghi Điện.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.