Buổi tối khi nghe Thuần thái phi và Vân Tụ nhắc đến việc Lan phi sinh non, Triệu Thanh Uyển vốn không nghĩ nhiều, nhưng đêm đến sau khi tắt đèn, nàng lại vì việc này mà tâm trạng rối bời.
Hoàng cung không phải nơi nàng muốn đến.
Hoàng hậu của Tiêu Sát cũng không phải vị trí nàng muốn làm.
Cùng nhiều nữ nhân thờ một chồng càng là việc nàng chưa từng tưởng tượng, cũng từng nghĩ bản thân tương lai sẽ không gặp cảnh này.
Tử Huân của nàng là người như trăng thanh gió mát, tuy hắn chưa từng thề thốt với nàng câu gì nhưng nàng tin rằng nếu sau này bọn họ thành thần, hắn chắc chắn sẽ không nạp thiếp, cũng sẽ không yêu thêm nữ nhân nào khác.
Bây giờ chỉ còn một tiếng thở dài.
Nàng bị ép gả cho một nam nhân mình không yêu, hơn nữa nam nhân này lại có nhiều thiếp thất như vậy.
Trong thời gian mang thai, hắn còn qua lại với kẻ hại nàng vào lãnh cung, hơn nữa tương lai hắn chắc chắn sẽ còn nhiều thiếp thất, nhiều con hơn.
Nghĩ đến đây, Triệu Thanh Uyển lại thấy bi ai cho cuộc đời mình, cảm thán thế sự vô thường, tạo hóa trêu ngươi.
Nhưng đồng thời, trong lòng nàng cũng cảm thấy chua xót vô cớ.
Thôi, cần gì phải lo sợ chứ!
Trong bóng tối, nghe tiếng hít thở đều đều của Vân Tụ và Thuần thái phi, hai mắt nàng sáng trưng, một mình cười khổ, sau đó từ từ nhắm mắt lại.
Đã hơn một năm trôi qua, không biết bây giờ Tử Huân của nàng như thế nào?
Có phải cũng giống như nàng đêm dài thao thức rồi nhớ đến nàng không?
Hay là vì nhớ đến nàng cho nên khó ngủ?
Giờ Tý.
Ánh trăng thẹn thùng ẩn mình sau đám may, hoàng cung vô cùng tĩnh lặng, thỉnh thoảng chỉ nghe tiếng côn trùng hoặc tiếng quạ kêu.
Bức tường cung đình cao vời vợi, cây cối lờ mờ, trước cửa điện các cung chỉ treo hai ngọn đèn lồng.
Cảnh tượng này càng khiến cả hoàng cung toát lên vẻ uy nghiêm nhưng thần bí.
Xuân Ý của Y Lan Điện lúc này đang lặng lẽ xuống giường mặc đồ, nhón chân ra khỏi phòng, cẩn thận quan sát xung quanh, sau đó nhẹ nhàng lẻn vào phòng của Hồ Đức Hải.
Hồ Đức Hải là thái giám đứng đầu một điện, một người một phòng.
Mượn ánh sáng mờ mờ ngoài sân, nàng tìm kiếm dưới gối, dưới chăn, trong tủ, ngăn kéo hết một lượt nhưng vẫn không thấy châu hoa.
“Rốt cuộc là cất ở đâu rồi?”
Xuân Ý bắt đầu sốt ruột, sợ lúc này có người đi tiểu đêm sẽ phát hiện ra mình.
Tìm theo một lúc, thấy vẫn không có thu hoạch, nàng chỉ đành lặng lẽ rót lui, định chờ đến ban ngày sẽ tìm lý do quang minh chính đại tới đây tìm thêm lần nữa.
Sau khi Xuân Ý về phòng của mình, một ám vệ từ trên nóc nhà nhảy xuống, nhanh nhẹn vào phòng Hồ Đức Hải.
Ám vệ không biết Xuân Ý muốn tìm gì, tìm kiếm theo dấu vết nàng vừa lục bới, đương nhiên cũng không có kế hoạch. Hắn lại nhìn xung quanh, sau đó chú ý tới hai cái bình hoa đặt trên bàn, cẩn thận lật ngược chúng lại xem.
Không ngờ một cái bình trong số đó lại rớt ra một chiếc bánh nướng.
Hắn vội mở chiếc bánh nướng ra, phát hiện bên trong có một chiếc châu hoa.
Châu hoa này trông có vẻ rất bình thường, chắc là đồ của cung nữ đeo, nhưng mùi hương lại khá đặc biệt.
Ám vệ đưa lên mũi ngửi, nhíu mày. Hắn lập tức cho châu hoa vào cái bánh nướng, rồi cất cái bánh nướng trong lòng mình, nhanh chóng rời khỏi Y Lan Điện.
Giờ Dần.
Sau khi Tiêu Sát tỉnh, Tiểu Mục Tử lập tức cầm cái bánh nướng ám vệ tìm được mang đến Thanh Lương Điện.
“Hoàng thượng, Hạ thái y đã kiểm tra châu hoa trong cái bánh nướng này, trên đó dính hoa hồng Tây Tạng, trúc đào, xạ hương, cỏ ngũ hành, bạc hà, tất cả đều có tác dụng hoạt huyết hóa ứ, thư kinh thông lạc nhưng đồng thời cũng có thể dẫn đến việc sảy thai.”
“Hừ, trong cung lại có kẻ tàn nhẫn như vậy, xem ra ả nhất quyết phải loại trừ thai nhi của Lan phi!”
“Hoàng thượng, Xuân Ý đang tìm châu hoa này, có cần nhốt nàng ta lại không?”
“Tạm thời không cần.” Tiêu Sát trầm giọng, “Một cung nữ nhỏ bé như nàng ta không oán không thù với Lan phi, nếu không phải bị người ta sai khiến hại thai nhi trong bụng Lan phi thì cũng là bị lợi dụng, mượn đao giết người. Cứ chờ thêm xem, nàng ta không tìm thấy châu hoa chắc chắn sẽ đi tìm manh mối khác. Ngươi cứ sai người tiếp tục theo dõi nàng ta là được.”
“Vâng, nô tài biết rồi.”
Tiểu Mục Tử lui xuống dặn dò ám vệ tiếp tục theo dõi Xuân Ý, không được bỏ lỡ bất kỳ manh mối nào.
…
Giờ Thân, Tần ma ma mang bữa tối đến lãnh cung theo thường lệ.
Sau khi vào lãnh cung, thấy Vân Tụ đỡ Triệu Thanh Uyển đi dạo ngoài sân, tay Triệu Thanh Uyển đặt trên bụng, bà cau mày, trong lòng bỗng có một suy đoán to gan, sau đó cúi đầu đi về phía trước, khách sáo hành lễ với Triệu Thanh Uyển: “Nô tỳ tham kiến hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương kim an.”
“Ma ma tới rồi à, đứng lên đi, không cần khách sáo.”
“Nương nương, đã lâu rồi nô tỳ không gặp người, có phải gần đây người không khỏe không? Hay là nô tỳ giúp người xin cấp trên một chỉ thị, mời thái y tới bắt mạch nhé.”
“Ha ha, không cần, đa tạ ma ma quan tâm. Sức khỏe ta không có vấn đề gì, chỉ là…” Triệu Thanh Uyển dừng lại, liếc nhìn cửa điện đối diện, cười nói, “Ma ma, nổi gió rồi, chúng ta vào đại sảnh nói chuyện đi.”
“À vâng, mời nương nương.”
Thấy Triệu Thanh Uyển hôm nay không giống bình thường, Tần ma ma kích động, vội theo nàng và Vân Tụ vào trong.
Thuần thái phi đang ở trong phòng thêu thùa, nghe tiếng động cũng đi ra, cùng Triệu Thanh Uyển ngồi xuống trước bàn cơm.
“Ma ma, ta và bà cũng đã quen nhau hơn ba tháng rồi. Ba tháng này được bà quan tâm, ta mới có ngày tháng bình yên ở lãnh cung. Bà là ân nhân của ta, hôm nay ta lấy trà thay rượu kính bà một ly.”
Dứt lời, Triệu Thanh Uyển bưng ly trà Vân Tụ mới rót, chậm rãi một hơi uống cạn.
Tần ma ma vội đáp: “Nương nương khách sáo quá rồi. Người là hoàng hậu, sao có thể kính một cung nhân đê tiện như nô tỳ chứ? Làm vậy nô tỳ tổn thọ mất.”
Uống xong Triệu Thanh Uyển đặt ly trà xuống bàn, nhẹ nhàng lau khóe môi, cười nói: “Ma ma, thân phận con người có đắt rẻ sang hèn, nhưng nhân cách thì không do số phận quyết định. Có người vừa sinh ra đã cao quý nhưng lại hay làm việc xấu xa, có người sinh ra trong hoàn cảnh khó khăn nhưng lại làm những việc khiến mọi người thấy ấm lòng. Bà nói xem nếu xét về nhân cách, ai cao quý, ai đê tiện?”
“Đương nhiên là kẻ thường làm việc xấu đê tiện.”
“Ma ma nói đúng. Trước giờ ta luôn đánh giá mọi người và mọi việc như vậy. Trong lòng ta, ma ma là người làm việc tốt, là người cao quý.” Triệu Thanh Uyển nhìn thẳng vào mắt Tần ma ma, khẳng định.
Tần ma ma nghe vậy cảm động đến rơi nước mắt: “Nương nương nói vậy nô tỳ thật sự không dám nhận. Nô tỳ sống đến từng tuổi này, từ nhỏ đến lớn chưa từng được ai khen thế cả. Nương nương, kiếp này dù có làm trâu làm ngựa cho người nô tỳ cũng cam tâm tình nguyện, mong nương nương đừng chê nô tỳ tuổi đã lớn, chân tay vụng về không bằng mấy nha đầu tuổi còn trẻ, hu hu hu…”
Nói tới đây, Tần ma ma bật khóc.