Tiêu Sát vừa rời khỏi lãnh cung liền giận dữ ra lệnh cho Tiểu Mục Tử: “Kiểm tra những kẻ ra vào và đưa đồ đến lãnh cung từ khi hoàng hậu đến đây. Hoàng hậu ở cữ xong, trẫm sẽ cho nàng ấy về Phượng Nghi Điện. Trong một tháng này, tất cả đồ đưa đến lãnh cung, đồ ăn thì bảo tổng quản Ngự Thiện Phòng đích thân giám sát cả quá trình, tự đưa đồ đến lãnh cung, nếu có sai sót gì thì kêu gã mang đầu đến gặp trẫm, còn đồ dùng thì lệnh tổng quản Nội Vụ Phủ chịu trách nhiệm, nếu có sai sót gì, trẫm cũng hỏi tội gã.”
“Vâng, nô tài đi truyền chỉ ngay.”
Tiểu Mục Tử lập tức chạy đến Nội Vụ Phủ truyền chỉ trước, sau đó đến Ngự Thiện Phòng.
Cung nữ ẩn nấp gần lãnh cung nghe lén cuộc đối thoại của hai người cũng nhanh chóng chạy đi.
Một canh giờ sau, hai bà vú Tiêu Sát tìm cho công chúa vào cung.
Tiểu Mục Tử dẫn họ đến thẳng lãnh cung.
Hai người này một người họ Địch, một người họ Tôn, một người hai mươi tư tuổi, một người mới ba mươi tuổi, gia cảnh trong sạch, là người cần mẫn chất phác, có điều tiến cung đồng nghĩa với việc mạng của gia đình họ đều nằm trong khống chế của Tiêu Sát.
Hôm sau.
Giang tổng quản của Ngự Thiện Phòng đích thân dẫn Hồng ma ma cùng đến lãnh cung đưa đồ ăn sáng.
Vì người ở lãnh cung nhiều, Tiêu Sát lại hạ chỉ hoàng hậu đang ở cữ, đồ ăn bắt buộc phải phong phú, vậy nên trên tay hai người đều xách hai hộp đồ ăn.
Đợi họ bày từng món lên bàn xong, Hoắc Liên Liên theo thường lệ dùng ngân châm kiểm tra xem có độc không, sau đó nhìn màu sắc, ngửi mùi, xác nhận không có gì bất thường.
Kiểm tra xong xuôi, nàng vô tình chú ý đến hộp đựng đồ ăn, bỗng nhớ tới nơi mình hay bỏ sót.
Đó là hộp đồ ăn!
Ngày nào nàng cũng cẩn thận kiểm tra đồ ăn nhưng lại bỏ qua hộp đựng.
Nếu có người giở trò trong hộp đựng đồ ăn thì đồ ăn được cất trong đó, còn từ Ngự Thiện Phòng đưa đến lãnh cung, tích lũy ngày qua tháng nọ chắc chắn sẽ có hiệu ứng.
Mới nghĩ thôi Hoắc Liên Liên đã hoảng sợ, vội mở nắp hộp đồ ăn kiểm tra trong ngoài kỹ lưỡng, nhưng không phát hiện chỗ nào có độc.
Có điều, nàng lại phát một điểm khác thường.
Từ ngày nàng đến lãnh cung đến nay, nàng nhớ trên hộp đồ ăn Hồng ma ma và Tần ma ma xách đến mỗi lần đều có khắc hai chữ “lãnh cung”.
Nói cách khác hộp đồ ăn đựng đồ ăn cho lãnh cung là cố định, ít nhất đã dùng nửa năm.
Nhưng hôm nay nàng phát hiện trong bốn hộp đồ ăn tuy có hai cái có khắc chữ “lãnh cung”, nhưng hai chữ này giống như được khắc mới, không giống đã có nửa năm.
Hoắc Liên Liên nghi ngờ: “Hồng ma ma, hai hộp đồ ăn có khắc chữ “lãnh cung” là hai hộp trước đây bà hay dùng hả?”
“Sao Hoắc thần y lại hỏi vậy? Chắc là thế. Mỗi ngày khi Ngự Thiện Phòng chia đồ ăn đều cho vào hộp đồ ăn đặt sẵn, nô tỳ đều dùng hộp có khắc chữ “lãnh cung”, nếu không sẽ lấy nhầm.” Nghe Hoắc Liên Liên đột nhiên hỏi chuyện này, Hồng ma ma giật mình, có điều bà ta không dám khẳng định đây là hai hộp đồ ăn mình hay xách.
Giang tổng quản thấy thế không khỏi thắc mắc: “Sao vậy Hoắc thần y? Chẳng lẽ hai hộp đồ ăn này có vấn đề?”
“Giang tổng quản, chữ “lãnh cung” được khắc trên hai hộp đồ ăn này rõ ràng là mới, không phải hai hộp trước đây Hồng ma ma hay dùng. Ta muốn hỏi ngài, hai ngày nay ngài có lệnh cung nhân Ngự Thiện Phòng làm thêm hộp đồ ăn cho lãnh cung không?”
“Không có, việc nhỏ này bình thường không cần ta bận tâm.”
“Thế thì Giang tổng quản, Hồng ma ma, phiền hai người về Ngự Thiện Phòng kiểm tra lại xem hai hộp đồ ăn dùng cho lãnh cung trước đây còn không? Có phải đã bị lấy đi hoặc vứt ở đâu không? Nếu không còn thấy hai hộp đồ ăn đó, chứng tỏ độc trên người công chúa xuất phát từ hộp đồ ăn. Bây giờ hắn ta trộm chúng đi là để tiêu hủy chứng cứ.”
“Hoắc thần y, việc này không liên quan đến nô tỳ, hàng ngày nô tỳ chỉ phụ trách đưa đồ ăn, ngoài ra không biết gì cả.” Vừa nghe nói hai hộp đồ ăn có liên quan đến vụ công cháu bị hạ độc, Hồng ma ma sợ hãi phủi sạch mọi thứ.
Hoắc Liên Liên khinh thường trừng mắt: “Có liên quan đến Hồng ma ma hay ai khác không không phải do Hồng ma ma nói, cũng không phải do ta nói, mà là do hoàng thượng quyết định. Hồng ma ma cứ nghe lời ta về kiểm tra là được, kiểm tra xong thì quay lại bẩm báo với ta và hoàng hậu nương nương một tiếng để bọn ta kịp thời bẩm báo hoàng thượng.”
“Hoắc thần y yên tâm, ta lập tức về Ngự Thiện Phòng kiểm tra, sau đó quay lại bẩm báo thần y.”
“Được, vậy làm phiền Giang tổng quản.”
Giang tổng quản có trách nhiệm hơn Hồng ma ma, lập tức đi điều tra.
Khoảng một canh giờ sau, đích thân Giang tổng quản quay lại lãnh cung, báo với Hoắc Liên Liên không thấy hai hộp đồ ăn cũ đâu, chắc là đã bị trộm đi.
Mọi người ở lãnh cung nghe vậy vô cùng tức giận.
Rốt cuộc là phi tần nào nham hiểm đến thế?
Hoàng hậu mới sinh tiểu công chúa, ả ta đã treo đầu dê bán thịt chó, vàng thau lẫn lộn, lặng lẽ tiêu hủy chứng cứ.
Chẳng lẽ chuyện tiểu công chúa trúng độc chỉ có thể trở thành vụ án không thể xử lý sao?
Hoắc Liên Liên không cam lòng.
Vân Tụ càng không cam lòng.
Nghĩ đến việc sau này rời khỏi lãnh cung, hậu cung có tiểu nhân âm hiểm như vậy núp sau lưng ám toán hoàng hậu và tiểu công chúa, nàng vô cùng lo lắng.
Nghe nói việc này, hai mắt Tiêu Sát đằng đằng sát khí.
Hắn bỗng nhận ra rằng hắn đã coi thường nữ nhân hậu cung.
Trên dưới hoàng cung đều biết hoàng thượng đang điều tra chuyện tiểu công chúa trúng độc, vậy nên trong thời gian Triệu Thanh Uyển vô cùng yên bình.
Không ai dám giở trò với lãnh cung, khiến long nhan tức giận ngay lúc này.
Về tên của tiểu công chúa, Triệu Thanh Uyển không hỏi ý kiến của Tiêu Sát mà đã tự đặt tên là Tiêu An Ninh.
Ngụ ý đứa bé có thể luôn được bình an thanh ninh.
Tiêu Sát cũng rất thích cái tên này, hơn nữa chỉ cần tiểu công chúa do Triệu Thanh Uyển sinh, dù tên gì cũng không ảnh hưởng đến tình cảm hắn dành cho nó.
Trong thời gian này, tất cả phi tần hậu cung đều muốn đến lãnh cung thăm.
Lan phi và Lương phi cũng ngoài sáng trong tối thỉnh cầu Tiêu Sát nhưng đều bị hắn bác bỏ.
Lãnh cung chỉ cho một mình hắn đi thăm, mãi đến khi Triệu Thanh Uyển ra cữ, hắn sẽ đích thân đón mẹ con họ về Phượng Nghi Cung.