Thấy hoàng thượng đi rồi, Vân Tụ hỏi: “Nương nương, những phi tần kia chắc đều muốn gặp người, người định khi nào triệu kiến họ vậy?”
“Ta thấy ngươi mới vội gặp họ đấy!”
“Nô tỳ vội gì chứ, nô tỳ ước gì cả đời này đừng gặp họ! Nô tỳ chỉ đang nghĩ nếu nương nương đã về Phượng Nghi Điện thì sớm muộn gì cũng phải gặp họ. Gặp trễ không bằng gặp sớm, gặp sớm để cho trên dưới hậu cung biết chủ tử hậu cung vẫn là nương nương, vẫn là Phượng Nghi Điện chúng ta chứ không phải Chiêu Dương Điện và Thường Ninh Điện kia.”
“Đúng là phải gặp. Thế ngày mai ngươi đến các điện truyền ý chỉ của ta, bảo họ ngày mốt tới Phượng Nghi Điện thỉnh an đi.”
“Vâng, nô tỳ tuân lệnh.”
Thấy hoàng hậu cuối cùng cũng hạ chỉ bảo các phi tần ngày mốt đến Phượng Nghi Điện thỉnh an, Vân Tụ rất vui.
Ở lãnh cung gần một năm, bây giờ khó khăn lắm mới về Phượng Nghi Điện, hoàng hậu sao có thể trì hoãn việc gặp các phi tần trong hậu cung chứ?
Gặp sớm để họ sớm ngày biết hoàng hậu vẫn là chủ tử lớn nhất của hậu cung, vẫn là người trong tim hoàng thượng.
Triệu Thanh Uyển đương nhiên biết Vân Tụ đang nghĩ gì.
Nàng thành toàn cho nàng ấy, cũng là bước đầu tiên để bản thân cũng cố vị trí hoàng hậu.
Mà bước đầu tiên đó chính là lập uy với các phi tần, lập uy mà một hoàng hậu nên có.
Đây là việc ngày xưa nàng khinh thường, cũng không muốn làm.
Nhưng bây giờ nàng biết, bắt buộc phải như vậy.
Tiêu Sát chắc chắn cũng mong nàng lần này ra khỏi lãnh cung sẽ có thay đổi so với trước kia.
Buổi trưa, xử lý xong một chút chính vụ ở Tuyên Chính Điện, Tiêu Sát mang tâm trạng mong chờ và hưng phấn vì sắp được hẹn hò với giai nhân đến Phượng Nghi Điện.
Triệu Thanh Uyển dịu dàng hành lễ: “Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.”
“Hoàng hậu miễn lễ. Nàng bây giờ mỗi lần gặp trẫm đều hành lễ, trẫm thấy không quen.”
“Ngày xưa là thần thiếp tùy hứng, luôn vô lễ với hoàng thượng, mong hoàng thượng không nhớ những hành vi vô lễ của thần thiếp.”
“Hoàng hậu, mọi điều giữa trẫm và nàng trong quá khứ, dù hữu lễ hay vô lễ, dù vui hay không vui trẫm đều nhớ rõ, cũng không muốn quên, càng quên không được.” Tiêu Sát bước lên nắm tay nàng, lời nói giống như đang thổ lộ.
Thấy hắn gần đây cứ như vậy, Triệu Thanh Uyển sợ hắn được một bước lại tiến một thước, vội thay đổi đề tài: “Hoàng thượng xử lý chính vụ lâu như vậy chắc cũng đói bụng đúng không? Bữa trưa thần thiếp đã bảo cung nhân chuẩn bị, chúng ta có thể ăn rồi.”
“Được, trẫm đúng là đang đói, vậy chúng ta đi thôi.”
“Vâng, mời hoàng thượng.”
Triệu Thanh Uyển này mượn cơ hội rút tay về, cả hai cùng đến trước bàn ăn.
Sau khi ngồi xuống, Tiêu Sát mới hỏi: “An Ninh lại ngủ rồi hả?”
“Vâng, An Ninh tham ngủ, uống sữa xong là muốn ngủ ngay.”
“Nha đầu này lớn lên sợ là thành con mèo lười mất. Nhưng cũng không sao, nó là công chúa của Đại Phụng, lười cả đời trẫm cũng nuôi nổi.”
“Hoàng thượng nói đùa, dù là công chúa Đại Phụng thì nữ hài tử không nên quá lười biếng. Đúng rồi hoàng thượng, thần thiếp có chuyện muốn nói với ngài một tiếng.”
“Chuyện gì, hoàng hậu cứ nói.”
Thấy Triệu Thanh Uyển hiếm khi nói nhiều với mình như vậy, còn chủ động nói chuyện, tâm trạng Tiêu Sát rất tốt.
“Thần thiếp định nghỉ ngơi hai ngày, ngày mốt sẽ mời tỷ muội hậu cung đến Phượng Nghi Điện. Thần thiếp và họ đã gần một năm không gặp, cũng nên ôn chuyện với nhau, hàn gắn tình cảm rồi.”
“Việc này hoàng hậu cứ quyết định, không cần nói với trẫm.”
“Vâng, tạ hoàng thượng.”
“Bây giờ nàng chịu chủ động tiếp xúc với họ, vậy việc quản lý hậu cung trẫm sẽ giao cho nàng xử lý, nàng có bằng lòng hay không?” Tiêu Sát dè dặt hỏi.
Triệu Thanh Uyển và Thuần thái phi đã suy tính trước, chỉ cần nàng mở lời, chỉ cần nàng chủ động triệu kiến phi tần hậu cung, Tiêu Sát chắc chắn sẽ thuận nước đẩy thuyền giao trả quyền quản lý hậu cung cho nàng.
Quả nhiên như thế.
Thuần thái phi đúng là liệu sự như thần.
Mà nàng và Tiêu Sát cũng có thể nói là tâm linh tương thông.
Triệu Thanh Uyển đáp: “Hoàng thượng, An Ninh còn nhỏ, sức khỏe lại yếu, thần thiếp còn phải quan tâm nói nhiều. Có điều thần thiếp cũng biết đã là hoàng hậu, nếu thần thiếp còn không làm hết chức trách thì chắc chắn sẽ bị tiền triều hậu cung phê bình, khiến hoàng thượng khó xử. Thần thiếp cảm thấy hay là vậy đi, để Lương phi muội muội và Dĩnh phi muội muội hỗ trợ thần thiếp xử lý việc trong hậu cung, sau đó để các tỷ muội khác thay phiên nhau theo họ học hỏi, như vậy ai trong hậu cung cũng có việc làm, cũng có cơ hội phát huy tài cán của mình, như thế cũng công bằng với tất cả tỷ muội. Đương nhiên nếu tất cả tỷ muội hậu cung cùng xử lý công việc, người bớt lo nhất vẫn là thần thiếp. Vậy nên thần thiếp không dám nói thẳng với hoàng thượng, thật ra tính toán này thần thiếp có lòng riêng, nhưng lòng riêng này thần thiếp tin có lợi với tỷ muội hậu cung, có lợi với hoàng thượng. Không biết hoàng thượng cảm thấy phương án này của thần thiếp có ổn không?”
Dứt lời, Triệu Thanh Uyển nhìn thẳng vào mắt Tiêu Sát.
Nàng nói thẳng một phương án quản lý hậu cung mà mình đã nghĩ khi còn ở lãnh cung cho Tiêu Sát nghe.
Nàng và Thuần thái phi đã thầm thảo luận, cả hai đều cảm thấy phương án này rất có lợi cho nàng và Phượng Nghi Điện.
Cả quá trình Tiêu Sát đều nghiêm túc nghe.
Hắn không ngờ Triệu Thanh Uyển lại có tài quản lý như vậy.
Tiêu Sát vui mừng cho rằng sau này hắn phải làm quen lại với hoàng hậu của mình rồi.
Hắn vừa khen ngợi vừa ủng hộ: “Trẫm cảm thấy phương án của hoàng hậu không chỉ ổn mà còn rất tuyệt. Từ lâu trẫm đã thấy phi tần hậu cung quá rảnh rỗi, bây giờ cách của hoàng hậu chẳng những cho họ có việc làm, mà với họ, với nàng, với trẫm thì đây đúng là chuyện tốt.”
“Tạ hoàng thượng tán thành. Vậy ngày mốt các tỷ muội đến, thần thiếp sẽ chính thức tuyên bố việc này.”
“Mọi việc hoàng hậu cứ xem mà sắp xếp. Được rồi, đừng nói mấy việc này nữa, mau ăn nhiều vào.”
“Vâng, hoàng thượng cũng ăn nhiều một chút.”
Triệu Thanh Uyển nhẹ nhàng nói mấy câu đã lấy được quyền quản lý hậu cung về, Vân Tụ đứng cạnh yên lặn nghe vui mừng khôn xiết.
Mà Tiểu Mục Tử cũng phải lau mắt ngước nhìn hoàng hậu, cảm thấy hoàng hậu bây giờ khác trước rất nhiều.
Với hoàng thượng thì đây là may mắn đúng không?