Cứu Vớt Thần Tượng Hết Thời

Chương 27



Ban đêm cuồn cuộn sóng ngầm dần bình tĩnh hư ảo sau mặt trời mọc, sáng sớm tại nhà ma nữ bắt đầu bằng một tiếng mèo kêu.
Lúc Đường Na duỗi lưng mỏi, vén chăn nhảy xuống giường, Ngu Trạch không chỉ đã chạy bộ sáng sớm trở về mà còn tắm rửa sạch sẽ, đang trong bếp nấu yến mạch.
Đường Na chạy một vòng trong bếp: “Chỉ có yến mạch sao?”
“Gọt táo?” Ngu Trạch cúi đầu nhìn cô một cái.
“Được.” Đường Na hài lòng, trở về phòng tắm rửa mặt.
Giẫm lên cái ghế nhỏ đánh răng xong, lại khó khăn treo cái khăn mặt khủng long nhỏ của cô lên giá treo, Đường Na lê đôi dép vịt vàng của mình ra ngoài.
Bò sát nhỏ đã đặt bát khủng long của cô lên bàn, Đường Na leo lên ghế ngồi ngay thẳng, bắt đầu bữa ăn đầu tiên trong ngày của ma nữ tôn quý.
Đường Na dùng thìa nhỏ múc yến mạch, nói: “Hoa hướng dương của tôi nảy mầm rồi.”
“Thấy rồi.” Ngu Trạch bưng một bát yến mạch ngồi xuống đối diện cô.
“Anh đừng quên sô cô la của tôi đó.” Đường Na lải nhải.
“Đi ra ngoài sẽ mua.” Ngu Trạch nói.
Bây giờ Đường Na rất thích hoạt động đi siêu thị, chớ nói chi trong túi cô còn có chi phiếu ba triệu, cô rất là muốn đi siêu thị và tiệm bánh gato nếm thử cảm giác thành người giàu có.
Nửa giờ sau, hai người đi ra nhà trọ, Đường Na theo thói quen đưa tay muốn ôm, Ngu Trạch lạnh lùng từ chối cô: “Hai chân của cô sẽ thoái hóa.”
“Vậy mặc nó thoái hóa đi.” Đường Na không quan tâm.
“Không đi thì cô quay về nhà.”
“Đi.” Đường Na quay người đi về phía sau: “Hôm nay đúng lúc người ta có tâm trạng ở nhà đốt giày.”
Ngu Trạch: “. . . Cô quay lại đi.”
Lúc Ngu Trạch ôm Đường Na tới bãi đậu xe ngầm, còn đưa ra điều kiện:
“Đi siêu thị không thể mua thực phẩm rác.”
“Tôi dùng tiền của mình!” Đường Na không phục.
“Cô không có tiền của mình.” Ngu Trạch bình tĩnh nói: “Siêu thị không nhận chi phiếu.”
“Vậy tôi đi ngân hàng đổi trước!” Đường Na nổi giận đùng đùng.
“Muốn đổi chi phiếu phải hẹn trước với ngân hàng, nhưng cô không có thẻ căn cước chứng minh mình là người nhận tiền.”
Một câu bừng tỉnh người trong mộng, Đường Na ngây ngẩn cả người: “Vậy tôi không lấy ra được?”
Ngu Trạch thở dài: “. . . Cô cho rằng người đàn ông tên Trác Vũ kia vì sao lại tuỳ tiện đồng ý lời đe dọa của cô?”
Lẽ nào lại như vậy!
Đường Na hận không thể đi giết lão yêu quái giảo hoạt ngay bây giờ!
“Anh ta lại dám gạt tôi! Tôi muốn giết anh ta!” Đường Na tức giận nói.
“Anh ta không lừa cô, chi phiếu là thật. . . Chỉ là cô không lấy ra được thôi.”
“Anh ta lừa gạt tôi! Lừa gạt huyết tinh ma nữ vĩ đại!” Đường Na tức giận không kìm được: “Tôi chắc chắn khiến anh ta dùng sinh mệnh mình sám hối với tôi!”
Ngu Trạch vừa muốn mở miệng, Đường Na bỗng nhiên giữ chặt cổ áo anh, thần sắc cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía: “Ai ở đó?!”
Bãi đỗ xe trống trải an tĩnh, không có người trả lời câu hỏi của cô.
Ngu Trạch sẽ không cho rằng thần kinh Đường Na quá nhạy cảm, anh thả Đường Na xuống, chắn cô ở sau lưng.
Đường Na quét mắt một lần quanh bãi đỗ xe, thần sắc càng ngày càng nghiêm trọng.
Mặc dù không nhìn thấy, nhưng cảm giác nguy hiểm đến từ bốn phương tám hướng, mai phục tại bãi đỗ xe tuyệt đối không chỉ một người.
Chẳng lẽ lão yêu quái âm hiểm xảo trá mang theo yêu quái quay lại báo thù rồi?
Kẻ đến không tốt lành gì, Đường Na ngửi được mùi không bình thường. Cô híp mắt, trong lòng nhanh chóng tìm kiếm đối sách.
Đến nay còn chưa xuất hiện cũng không ra tay, không nằm ngoài muốn nhìn thực lực của cô, dã thú đụng phải khiêu khích, sẽ chỉ có hai lựa chọn, một là quay lưng chạy trốn, hai là lộ ra răng nanh tấn công.
Đường Na rỉ tai nói một câu với Ngu Trạch, anh ngẩn người, sau đó nghiêm túc gật đầu, bế cô lên.
Hai tay Đường Na đánh ra thủ thế không đâu vào đâu, cất giọng nói lớn: “Nhẫn thuật, bí thuật, đồ ngốc thuật — siêu cấp Rasengan!”
Viu — lời của cô còn chưa dứt, một đồ vật màu đen từ trong tay cô ném ra.
Xem chừng người ẩn ở chỗ tối đều bị đồ cô ném ra hấp dẫn lực chú ý, Đường Na nắm cổ áo Ngu Trạch: “Chạy mau!”
Không cần cô nhắc nhở, Ngu Trạch đã chạy tới đường hầm khẩn cấp như một cơn gió.
“Dừng lại! Phòng quản lý chúng loại phá án!”
Xa xa sau lưng có âm thanh truyền đến.
Ngu Trạch ôm chặt Đường Na, ba bước thành một bước, chạy nhanh về phía cầu thang, tiếng gió rít bên tai cô làm cô nhớ tới cảm giác dùng ma pháp lao vùn vụt trên không trung.
“Mau trở về nhà!” Đường Na rất lo lắng, cảm giác lo lắng đã lâu không có.
Thật sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó! Người phòng quản lý chủng loại làm sao tìm tới nơi này rồi?!
Ngu Trạch không có thời gian nói chuyện, dùng tốc độ nhanh hơn đáp lại yêu cầu của cô.
Bãi đỗ xe trống trải, một nhóm người quần áo khác nhau từ trong không gian dao động đi ra.
Một người đàn ông trong đó đi lên trước, nhặt đồ vật màu đen Đường Na vừa mới ném xuống đất.
“. . . Là kẹo mận.” Anh ta quay đầu nhìn xem đám người.
“Đệch, bị tiểu yêu quái kia chơi rồi.” Một người đàn ông lùn nói.
Một người đàn ông cường tráng đầu húi cua từ cửa đường hầm khẩn cấp quay lại: “Phó phòng, người chạy rồi, Tiểu Trương Tiểu Trần đã đuổi theo.”
“Chạy rồi mấy người còn đứng ở nơi này làm cái gì?! Mọi người lên tinh thần một chút! Mau bắt người, phó phòng mời mọi người ăn bánh quẩy!” Triệu Sảng Hiệt nhét kẹo mận vào trong túi, quay người chạy tới đường hầm khẩn cấp, qua giây lát, bóng người biến mất, một con báo gấm mạnh mẽ chạy vào cửa lối đi.
Ngu Trạch ôm Đường Na chạy như bay, mắt thấy sắp chạy tới tầng của bọn họ, một con khỉ lông vàng theo lan can cầu thang leo lên, xoay người lưu loát, chặn ngược cầu thang.
“Phòng quản lý chủng loại phá án! Chạy tiếp chúng tôi sẽ dùng vũ lực!” Con khỉ nói.
Con đường sau lưng cũng bị chặn lại.
Một người đàn ông đuổi theo, anh ta thở hổn hển, giơ súng ngắm thẳng Ngu Trạch: “Cảnh cáo lần cuối cùng. . . Con mẹ nó anh chạy nữa tôi sẽ nổ súng.”
Trước có sói, sau có hổ, Ngu Trạch bị ép dừng bước.
“Các anh là ai?” Vẻ mặt Ngu Trạch nghiêm túc.
“Không phải tôi mới nói sao? Chúng tôi là phòng quản lý chủng loại, cô bé anh ôm là yêu quái, anh không biết sao?” Khỉ nói.
Ngu Trạch ôm chặt Đường Na, không trả lời câu hỏi của khỉ.
“Tôi chưa từng nghe nói có tổ chức hợp pháp này.” Ngu Trạch nói.
“Bây giờ anh nghe rồi đó.” Người đàn ông cầm súng nói: “Thuận tiện nói cho anh biết một sự thật, tại phòng quản lý chủng loại, anh không có quyền im lặng, cũng không có quyền lợi tìm kiếm luật sư, nhưng chúng tôi lại có quyền đánh chết ác ôn.” Người đàn ông ám chỉ uy hiếp: “Tôi khuyên anh phối hợp chúng tôi phá án, đừng phản kháng vô nghĩa.”
Ngu Trạch cười lạnh: “Các anh là tổ chức quốc gia hay là lưu manh trộm cướp?”
Người đàn ông còn chưa mở miệng, một giọng nói cà lơ phất phơ từ dưới lầu truyền đến.
“Đối mặt vài người, chúng tôi lấy lý phục người, mà đổi thành một số người, tôi thường lấy bạo chế bạo.”
Con khỉ và người đàn ông đều nhìn sang: “Trưởng phòng Triệu.”
Một con báo gấm dần dần hiện thân, anh ta lắc mình biến hoá, biến thành một người đàn ông cao lớn.
“Chào hai người, tôi là đội trưởng đội hành động kiêm trưởng phòng phòng quản lý chủng loại Triệu Sảng Hiệt.” Người đàn ông biến ra từ báo gấm cất giọng nói: “Khỉ, cậu tới.”
Con khỉ trên tầng tiếp lời anh ta: “. . . Dựa theo « Pháp luật quản lý yêu quái nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa », phòng quản lý chủng loại có quyền bắt giữ, tạm giam, cưỡng chế khai hộ khẩu yêu quái không đăng kí hộ khẩu. Nếu như hai người không hi vọng phòng quản lý chủng loại sử dụng biện pháp quá kích, thì mong hai người phối hợp chúng tôi điều tra phá án.”
“Đúng vậy, đừng chạy linh tinh, tôi còn chưa ăn sáng, sớm xử lý xong, tôi mời mọi người đang xử lý ăn bánh quẩy.” Triệu Sảng Hiệt lấy viên kẹo mận trong túi, bóc vỏ nhét kẹo vào miệng.
Ngu Trạch vừa muốn nói chuyện, Đường Na lặng lẽ véo anh một cái.
Đối mặt người của phòng quản lý chủng loại, không thể như đối mặt người Tự Do Thiên Quốc, việc Đường Na cần phải làm là loại bỏ sự nghi ngờ của bọn họ, mà không phải dùng ma pháp, xác định nghi ngờ của bọn họ — trừ phi cô đều dự định sống trong sự đuổi bắt của phòng quản lý chủng loại đến trước khi cô trở lại bình thường,.
“Mấy chú bắt yêu quái tại sao lại muốn tới tìm cháu?” Đường Na nhút nhát nói: “Con khỉ bên kia không phải là yêu quái sao? Chính chú không phải cũng là mèo yêu sao?”
Triệu Sảng Hiệt suýt bị kẹo mận trong cổ họng làm nghẹn chết: “Tôi là báo! Con mẹ nó ánh mắt của cô gì!”
Vẻ mặt Ngu Trạch lạnh lẽo: “Nhà anh không ai dạy anh cách ăn nói hả?”
Triệu Sảng Hiệt bị anh nghẹn họng sắc mặt tối sầm.
“Đừng giả bộ, đây là tác phẩm của cô phải không?” Người đàn ông dùng súng dùng một tay khác lấy một gấu bông hình con khỉ ôm quả chuối: “Phủ nhận cũng vô dụng, chúng tôi không chỉ có vật chứng, còn có nhân chứng.”
Nghìn lần không nghĩ tới, cuối cùng lại là gấu bông làm lộ thân phận của cô, Đường Na yên lặng mắng một tiếng trong lòng.
“Cháu không phải yêu quái, cháu là ninja. Mấy chú bắt nhầm người rồi.” Đường Na nắm chặt quần áo của Ngu Trạch, dùng giọng nghẹn ngào nói.
“Các anh bắt người cũng nên có lệnh bắt giữ?” Ngu Trạch mở miệng.
“Bắt người cần lệnh bắt giữ.” Triệu Sảng Hiệt nói: “Bắt yêu không cần.”
“Nếu anh muốn, tôi có thể đọc cho anh nghe một lần, nhưng như vậy không có ý nghĩa thực tế gì.” Triệu Sảng Hiệt chậm rãi đi đến cầu thang: “Chỉ là khai hộ khẩu thôi mà, hai người không cần khẩn trương như vậy. Ngay cả nhân loại cũng cần khai hộ khẩu, yêu quái khai hộ khẩu thì có gì lạ? Tôi không muốn làm lớn chuyện này, nhưng nếu như tôi thật sự bắt hai người lên xe cảnh sát, Ngu Trạch, anh suy nghĩ xem bị ảnh hưởng nhất sẽ là ai? Tuy nói thanh danh của anh cũng đủ xấu, nhưng chắc anh cũng không muốn nhận một lệnh cấm lên sóng của đài truyền hình đâu nhỉ?”
Uy hiếp trắng trợn.
Đường Na không biết Ngu Trạch nghĩ gì về lời uy hiếp này, nhưng đổi vị trí mà nghĩ, nếu như cô là Ngu Trạch, uy hiếp này thật đúng là thô bạo đơn giản lại mạnh mẽ.
Đường Na nhìn Ngu Trạch một cái, mắt anh không thay đổi nhìn Triệu Sảng Hiệt, một lát sau, hỏi: “Khai hộ khẩu là có ý gì?”
Hỏi câu này chứng tỏ anh đã đang suy nghĩ thỏa hiệp. Đường Na không hề thất vọng, bởi vì cô vốn không nghĩ để người khác cứu cô.
Triệu Sảng Hiệt tránh nặng tìm nhẹ nói: “Khai hộ khẩu chính là khai hộ khẩu thôi, anh để tiểu yêu quái này đi một chuyến với chúng tôi, buổi tối chúng tôi trả lại nguyên vẹn cho anh.”
Im lặng một lúc lâu, Ngu Trạch nói: “Được.”
Triệu Sảng Hiệt thở dài: “Rất cảm ơn anh, quán bánh quẩy mà tôi thích nhất chỉ mở cửa trước chín giờ.”
Ngu Trạch chậm rãi thả Đường Na xuống, ngay lúc mũi chân cô sắp chạm tới mặt đất, Ngu Trạch bỗng nhiên nhấc cô lên chạy lên tầng.
“Móa nó, bánh quẩy của ông đây sắp không kịp rồi!” Triệu Sảng Hiệt hùng hổ đuổi theo: “Bắt đầu kế hoạch B!”
Đường Na còn chưa lấy lại tinh thần, Ngu Trạch đã ôm cô leo cầu thang, bay lên một cước đạp bay con khỉ, đang lúc anh sắp bước tới hành lang nhà trọ, một con báo từ sau nhào về phía anh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.