Lý Đại Bảo vẫn còn sợ hãi mẹ kế ác độc này nên cũng không buông lỏng cảnh giác bởi vì đã ăn đồ của mẹ kế: “Người nói đúng, vậy nghe theo người.”
Lý Dung cống muội muội, rảo nhanh bước chân đuổi theo Liễu Phán Nhi, trên mặt lộ ra vẻ căng thẳng, nhìn chằm chằm Liễu Phán Nhi hỏi: “Vì, vì sao người lại đối xử tốt với ta tốt như vậy? Trước kia người chán ghét chúng ta, cảm thấy chúng ta chướng mắt, không phải con ruột của người, chỉ hằng cầu mong có thể ném chúng ta đi.”
Liễu Phán Nhi nghe thấy thế, có chút nín lặng không còn lời nào để nói với hành vi của nguyên thân.
Nguyên thân làm mẹ kế xấu xa quá mức luôn rồi, bốn đứa nhỏ này không phải do nàng ta sinh ra, là do chồng của nguyên thân mang về sau khi đánh giặc ở bên ngoài.
Nàng ta không đau lòng chút nào, sai bảo bọn trẻ làm việc.
Có thứ gì tốt thì lại tự mình ăn trước, cuối cùng còn sót cặn thừa thì mới đến phiên những người con riêng này.
Nam nhân không có ở nhà, lại tách ra ở riêng với cha mẹ chồng, không ai quản lý được nàng ta.
Liễu Phán Nhi cân nhắc kỹ càng, sau đó mới chậm rãi nói: “Vừa rồi lúc Vương Đại Trụ, Vương Nhị Trụ muốn cướp A Nam với Tiểu Bảo đi, con che chở cho hai đứa, ta đều nghe được cũng như thấy được, các ngươi đúng là những đứa bé ngoan trọng tình trọng nghĩa.
Trước kia là do ta không đúng, ta nhận lỗi với các con. Người một nhà cho dù xương cốt có gãy thì vẫn nối liền gân, trên đường chạy nạn, nếu như một nhà chúng ta không đoàn kết, vậy thì chưa trốn tới phương Nam chúng ta đã c.h.ế.t trên đường đi rồi.”
Lý Dung nửa tin nửa ngờ, hỏi ngược lại: “Người thật sự nghĩ như vậy sao? Không phải đang nói dối bọn ta đúng không?”
Trong lòng Liễu Phán Nhi đầy khổ sở, nói thật thì không ai tin, chợt trong đầu nàng nhảy số, thở dài một tiếng: “Phụ thân các con thương các con như vậy, nếu biết ta ném các con đi thì đến lúc hắn trở về, hắn còn không đánh c.h.ế.t ta sao? Nói như vậy, các con có nên tin tưởng ta không nào?”
Lý Đại Bảo và Lý Dung nghe nàng nói xong, nhìn nhau, bỗng nhiên ngộ ra. Đúng là cha rất thương bọn họ, còn từng dạy bảo mẹ kế ác độc vì lúc trước A Nam quá gầy gò nữa. “Đúng, người phải nhớ cho kỹ, phụ thân vừa cao vừa cường tráng, còn rất thương chúng ta, người đối xử với chúng ta không tốt, nhìn thấy phụ thân thì bọn ta sẽ lập tức cáo trạng, để phụ thân đánh người.” Lý Đại Bảo bày ra dáng vẻ hung tợn nói, ra vẻ ta đây hù dọa mẹ kế.
Lý Dung võ lưng đại ca, cảm thấy đại ca thật ngu ngốc: “Nói ít hơn vài câu đi, cho dù có cáo trạng thì cũng phải chờ phụ thân đến rồi cáo trạng, hiện tại nói thế, không phải là nhắc nhở nàng ta sao?”
Đôi song sinh long phụng Lý Tiểu Bảo và Lý Nam đã ăn uống no đủ, buồn ngủ díp mắt, mệt lử cả người. Chúng đã nghiêng đầu khò khò ngủ say sưa, hoàn toàn không biết ca ca với tỷ tỷ đang tranh luận hay rối rắm ra sao.
Liễu Phán Nhi gật đầu, liên tục thúc giục: “Nếu chúng ta đã nói ra rồi, vậy thì đi nhanh thôi, đừng để chậm trễ thời gian.”
Liễu Phán Nhi đi ở phía trước, không để ý tới Lý Đại Bảo và Lý Dung nháy mắt ra hiệu với nhau ở phía sau, kiểu gì cũng phải thừa dịp trước khi trời tối, đi tụ họp với người trong thôn.
Ra khỏi rừng rậm, đi tới đường lớn.
“Trưởng thôn!” Lý Đại Bảo tinh mắt lớn tiếng gọi, trong mắt hiện lên vẻ bất ngờ mừng rỡ.
Nếu như lúc đó không tách ra lạc mất người dân trong làng, xe bò và thực phẩm của bọn họ cũng sẽ không bị cướp đi.
Lý trưởng thôn khoảng chừng bốn mươi tuổi, nhìn thấy đám người Liễu Phán Nhị, cũng lộ ra vẻ mừng rỡ, thở phào nhẹ nhõm. Một ngôi làng, có tới mấy trăm người đi chạy nạn.
Dọc theo đường đi, bị tách khỏi nhau, càng ngày càng ít, trong lòng Lý trưởng thôn cũng thấy rất khó chịu.
Nhất là trước khi cháu trai bà con xa Lý Nguyên Thanh đi Tây Bắc, đã nhờ cậy ông chăm sóc con cái trong nhà. Nhưng gặp phải đúng lúc chạy nạn, Lý trưởng thôn có lòng mà không đủ sức, hơn nữa còn bị người vợ Liễu Phán Nhi này gây trở ngại.
Tính tình Liễu Phán Nhi nóng nảy, không nghe theo lời khuyên của ông, nhắc qua nhắc lại mấy lần, ông cũng không để ý nữa, lại chẳng ngờ rằng bọn họ sẽ bị lạc mất.
“Đại Bảo, xe bò nhà ngươi đâu?” Lý trưởng thôn vội vàng hỏi, nhìn thấy bọn họ cõng đệ đệ với muội muội, Liễu Phán Nhi mang hành lý trên người, hơn nữa sau lưng bọn họ có vết thương, trong lòng không khỏi lo lắng.
Lý Đại Bảo nghe thấy thế, tức giận trừng mắt nhìn mẹ kế một cái: “Đều do nàng ta nên mới bị tách ra, khăng khăng đòi đi một mình, xe bò bị cướp rồi, lương thực cũng bị cướp hết.”
“Trẻ con còn nhỏ, Đại Bảo, A Dung, thả đệ đệ muội muội ngươi lên xe bò, chúng ta mau lên đường.” Lý trưởng thôn nghe nói thế, trong lòng rất khó chịu, lương thực càng ngày càng ít, dẫn theo bọn họ lên đường, chỉ có thể tiết kiệm thêm chút lương thực từ trong miệng ăn nhà mình, chia cho bọn họ mà thôi.
Hiện tại trong thôn chỉ có năm chiếc xe bò, để chứa lương thực, cho người già với trẻ em ngồi, còn lại toàn bộ thanh niên khoẻ mạnh đều phải đi bộ.
Vợ trưởng thôn Chu Thúy Hoa tức thì không vui, làu bàu nói: “Liễu Phán Nhi kia có năng lực, nhiều lương thực, lắm tiền của, người ta ghét bỏ chúng ta, sợ chúng ta lợi dụng nàng, tự mình lên đường. Bây giờ nàng ta bị cướp thì lại tới đi chung một đường với chúng ta, nhưng chúng ta lấy đâu ra lương thực chứ?”
Lý Đại Bảo và Lý Dung nghe thấy thế, trên mặt lộ ra vẻ khó xử, lại bắt đầu oán giận mẹ kế ác độc. Nhưng bọn họ không có lương thực, bốn đứa nhỏ càng không dám một mình chạy tiếp.
Lý trưởng thôn khó xử, song lại vẫn cắn răng kiên trì: “Thúy Hoa, ta không thể để mặc kệ mấy đứa nhỏ này của Nguyên Thanh. Lúc trước ta rơi vào trong bẫy rập, nếu không nhờ Nguyên Thanh phát hiện, cứu ta ra khỏi bẫy rồi lại cõng theo xuống núi, ta đã bị đông cứng đến c.h.ế.t từ lâu rồi.”
Nghe chồng mình nói như vậy, Chu Thúy Hoa há hốc miệng, đỏ mắt, nghẹn ngào.
Cũng không phải nàng ta khắc nghiệt trời sinh, chỉ là vì thói đời gian nan, nàng cũng có con trai, cháu trai, cháu gái, nàng ta cũng muốn trẻ con nhà mình ăn được nhiều hơn một miếng.
Nhưng ân cứu mạng còn cao hơn trời, không có Lý Nguyên Thanh cứu chồng của nàng, vậy một nhà này của nàng cũng sẽ chẳng còn.
Liễu Phán Nhi biết đi theo người trong thôn thì ít nhất sẽ an toàn có chỗ dựa hơn. Lúc nàng đi tìm đồ ăn thì cũng sẽ có người giúp trông nom bọn trẻ.
Nhìn thấy con trai, con gái riêng đang ngượng ngùng lúng túng, Liễu Phán Nhi nhanh chóng quyết định, lấy trứng chim nướng sẵn ra: “Đại thúc trưởng thôn, thẩm tử, trước kia đều do Liễu Phán Nhi ta có tâm nhìn hạn hẹp, lúc nào cũng cảm thấy mình rất tài giỏi, không biết ở trước mặt kẻ xấu xa thật sự, chút võ công kia của mình lại hoàn toàn không bảo vệ được lũ trẻ.”