Đám Cưới Hào Môn

Chương 191: Chuyện ở hoa hàng (12)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ông ta là kiểu đàn ông khác hoàn toàn với Hà Thịnh Quốc, gần năm chục tuổi, cuộc sống riêng tư khá cẩn trọng, đã lão luyện các thủ đoạn thương trường, thống lĩnh giới thương gia cảnh thị đã chục năm nay, ba năm trước, vì việc lựa cưới bị bại lộ, vợ ông ta đã nhẫn tâm đem con trai bỏ đi.

Sao Mộc Tủ Tranh lại gặp ông ta rồi? Hà Thịnh Quốc thấy con trai sắp rời đi, không đếm xỉa đến thể diện, kéo lấy cánh tay con trai mình, ánh mắt van nài thành khẩn: “Mộc An, đây không phải là chuyện nhỏ, con cũng biết Tấn Nguy chứ, hắn ta chắc chắn không phải là loại đàn ông2để phụ nữ chơi bời xong rồi vẫn có thể rút lui một cách trọn vẹn, ba chẳng có cách gì nữa rồi, bình thường mẹ con chơi bời mấy thằng nhãi tiểu minh tinh thể nào cũng được, nhưng thằng đàn ông này thì tuyệt đối không thể được, mẹ con sẽ bỏ ba mất, Mộc An, mẹ con sẽ ly hôn với ba thật đấy.”

Hà Mộc An quay đầu lại, đưa tay vỗ lên vai ba mình, nghiêm túc lên tiếng: “Ba cũng có thể tái hôn với một người khác.” Hà Thịnh Quốc nghe vậy, theo phản xạ, liền ôm ngay lấy cánh tay con trai: “Không được! Mộc An, ba và mẹ con tình cảm sâu đậm, ba chưa từng9cầu xin con điều gì, ba biết rằng cho dù ai ở bên cạnh mẹ con, cũng sẽ không ảnh hưởng đến địa vị của ba mẹ trong lòng con, nhưng lần này không giống như vậy, lần này coi như ba cầu xin con, con gọi cho mẹ một cuộc điện thoại bảo mẹ quay về, nghe lời, gọi điện thoại, chỉ là gọi một cuộc điện thoại thôi mà.” Hà Thịnh Quốc cuống cuồng nhét điện thoại vào tay con

Hà Mộc An không biết có gì khác, Tấn Ngụy có bản lĩnh hơn? Xuất sắc hơn? Có sức hấp dẫn hơn? Bao nhiêu năm nay, chẳng phải hai người họ vẫn thế sao, những người đàn ông mà mẹ anh từng tìm6đến, có ai không xuất sắc

Hà Mộc An vẫn cứ bấm số gọi

Mộc Tú Tranh yêu kiều xinh đẹp, năm mươi tuổi vẫn giữ được vẻ ngây thơ non nớt như thiếu nữ, cuộc sống hiện tại đầy đủ và tương lai chẳng có gì phải lo nghĩ khiến bà còn rạng ngời và tràn đầy sức sống hơn cả mấy cô gái trẻ

Lúc này, bà đang phát huy ưu thế của mình trước người đàn ông đang ngồi phía đối diện bàn ăn, về việc đằng sau người đàn ông ấy, có bao nhiêu cô con gái xinh đẹp trẻ trung, bà không cần biết, bởi vì bà sẽ thành công, bà biết mình chắc chắn sẽ thành công

Nghe thấy tiếng chuông điện0thoại, Mộc Tủ Tranh cũng không dời ánh mắt đắm đuổi khỏi người đàn ông ấy, kì thực, ông ta toát lên đầy sức hấp dẫn nam tính, Mộc Tú Tranh chỉ sợ mình dời mắt khỏi ông ta lúc nào, là sẽ bỏ lỡ những khoảnh khắc đẹp xuất thân lúc ấy.

Mộc Tủ Tranh rút điện thoại ra một cách hết sức thanh lịch, mắt vẫn đắm đuối nhìn người đàn ông đang mỉm cười lịch thiệp phía đối diện, bà cất giọng ngọt ngào mềm mại: “Có chuyện gì đấy?” Hà Thịnh Quốc, tốt nhất là ông hãy nghĩ ra lí do gì đó to bằng trời, không thì đừng trách tôi đe doạ cái “gan bé tí ti” của ông.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Bao giờ7mẹ về?”

Mộc Tủ Tranh nghe thấy giọng nói trong điện thoại, thần sắc bỗng rạng ngời thêm vài phần, bất giác ngồi thẳng dậy, ánh mắt si tình lập tức nhìn thẳng vào chiếc đĩa trước mặt, giọng nói trở nên nghiêm túc, giống hệt như cô học trò nhỏ vừa nhập học: “Con trai à, à..

hai ngày nữa, hai ngày nữa…” Tấn Ngụy ngạc nhiên nhìn người đàn bà đối diện mình, rồi lại nghiêm túc rời mắt đi, ông ta không mời bà, là bà ta tự theo đến đây, còn bây giờ, ông đã ăn xong rồi, đã đến lúc cần phải rời đi

“Cô mau về đây! Bằng này tuổi đầu rồi còn theo đuổi đám con trai đáng tuổi anh của con trai mình, bà có biết xấu hổ không, mau về đây cho tôi.” Mộc Tú Tranh nghe vậy lập tức hét lên: “Hà Thịnh Quốc! Ổng câm miệng lại, tôi đang nói chuyện với con trai!” Rồi giọng nói của bà lại lập tức dịu dàng trở lại: “Mộc An à, con nhớ mẹ rồi sao, mẹ đang đi du lịch, mấy ngày nữa mẹ về, ngoan, mẹ sẽ mua quà cho con, bye bye.” Mộc Tủ Tranh nói xong liền tắt máy, khi ngẩng đầu lên, người đi đâu mất rồi? Bà ta lập tức xách túi chạy đuổi theo.

Hà Mộc An liếc nhìn ba mình với ánh mắt an ủi, rồi đi ra khỏi cửa.

Hà Thịnh Quốc ngồi phịch xuống ghế, trước mắt hiện lên rõ mồn một vẻ si mê của Tiểu Tranh khi nhìn thấy Tấn Nguy, và cảm giác phản cảm của Tần Nguy khi bị nhìn trộm.

Bây giờ ông đã quay về rồi, còn Tiểu Tranh thì sao…

Ông hối hận rồi, ông muốn Tiểu Tranh quay về, muốn hai người sống một cuộc sống yên bình bên nhau.

Hà Mộc An cảm thấy ba mẹ mình đúng là sung sức, còn về những chuyện khác, anh không gặng hỏi nhiều, bọn họ có ly hôn không? Ai sẽ tổn thương nhiều hơn? Trong nhà liệu có thêm một người nữa? Anh không quan tâm.

Hà Mộc An gần ba mươi tuổi, bên mình có hai vệ sĩ đã theo sát anh mấy năm nay, mặc một bộ vest đen, ung dung điềm đạm đi vào

Tiếng cười đón tiếp đầy hào sảng của Lục lão gia sớm đã vang lên: “Hiển đệ, đã lâu không gặp, hiển đệ vẫn khí thế như vậy, không làm phiền cậu chứ, biết thời gian của lão đề hết sức quý báu, nhưng vẫn phải gọi lão đệ ra đây, thất lễ thất lễ.”

“Giang Lão khách khí rồi, ngồi.” Lục lão gia cũng không khách khí: “Phục vụ, đưa loại rượu ngon nhất ra đây, thời gian của hiện đệ rất quý báu, chúng ta đều là người thân quen cả, không vòng vo khách khí nữa, tôi nói ngắn gọn, mấy anh em bên dưới báo tin, tôi đột nhiên nghĩ ngay đến cậu, lão để đừng trách tôi nhiều lời, tôi già rồi, chỉ một chuyện nhỏ thôi cũng hết sức thận trọng dè dặt, hiển đệ còn nhớ Hạ Tiểu Ngư không?” Hà Mộc An nghe vậy, bỗng nhói lòng, chiếc cốc trên tay bỗng như trở nên nặng chịch, đè lên những ngón tay hơi run rẩy của anh, Hạ Tiểu Ngư, rất lâu rồi anh không nghe thấy những cái tên ở bên cạnh cô

Lục lão gia gượng gạo, cười vang, quả nhiên không vô ích: “Hehe, tôi chỉ tuỳ tiện nhắc đến thôi, nghĩ bụng, chắc cậu cũng không nhớ nữa rồi.” Sự dằn vặt trong lòng Lục lão gia suốt mấy tiếng cuối cùng cũng được buông bỏ, vô ích kệ vô ích, vốn dĩ cũng không mấy hi vọng, coi như một lời tán ngẫu kéo gần khoảng cách giữa hai bên cũng không tồi: “Người bên dưới nhắc đến, tôi cũng nghĩ một hồi lâu mới nhớ ra, cô gái nhỏ đó khá phiền phức, thời gian trước, cũng suýt nữa bị hãm hại rồi

Tham Khảo Thêm:  Chương 159

Cậu có biết gã Thìn ở Thành Trung không? Có lẽ cậu cũng không đếm xỉa đến những tên vô danh tiểu tốt kia, đừng nhìn gã đó có vẻ tử tế, gã ta chuyên làm những giao dịch phá hoại thanh danh con gái nhà người ta, những tiểu cô nương càng xinh đẹp thì lại càng thảm, vụ tiểu thư nhà giàu mấy năm trước bị bán ra nước ngoài, cậu còn nhớ không, vốn dĩ người bỏ tiền ra thuê gã chỉ muốn gã đi dọa người ta thôi, vậy mà đám ấy làm nhục người ta vẫn chưa đủ, còn bán người ra nước ngoài, đến khi cứu được về, thì người ta đã trở nên điên khùng

Bây giờ đám người này đều làm bừa tự tìm đường chết, không còn đạo nghĩa, không có tiền đồ, cũng không có phương hướng, có điều trong bối cảnh lớn hiện nay, sớm đã không còn phù hợp cho sự tồn tại của ngành này rồi, muốn phát triển cũng không được.”

Lục lão gia nói rồi tự mình rót nước cho Hà Mộc An.

Hà Mộc An không động đậy, vấn về chiếc cốc trong tay một cách từ tốn, vững vàng điểm như như cây tùng chốn rừng thẳm: “Có biết là chuyện gì không?”

Lục lão gia sững sờ: “Cái gì!” Hà Mộc An bình tĩnh hỏi lại: “Hạ Tiểu Ngư đắc tội với ai, chuyện đã giải quyết xong xuôi chưa?” Anh ngẩng đầu lên, hôm nay, đây là lần đầu tiên anh nhìn thẳng vào Lục lão gia

Lục lão gia bỗng thấy hơi run rẩy, vừa cẩn thận dò hỏi vừa có chút mừng thầm: “Mấy cậu em bên dưới để ý đến, ngăn chặn kịp thời, theo như lời tên Thìn khai báo, là chuyện ghen tuông giữa hai người phụ nữ.” “Làm phiền Lục lão gia rồi, Hà đệ rất cảm kích, để mời Lục lão gia một chén.” Hà Mộc An quả quyết nâng chén rượu lên, Hạ Tiểu Ngư, anh nhớ rằng Diệu Diệu rất yêu thương cô bé

Năm đó, Hạ Tiểu Ngư phàn nàn yên xe ngồi khó chịu, Diệu Diệu xót xa, cắt chiếc áo phông chất đẹp nhất của mình ra cho em làm đệm, đương nhiên, cô cũng nghĩ đến chuyện tiện thể làm cho anh một cái, anh mà lấy mới là lạ.

Lục lão gia cảm thấy Hà Mộc An khi nấy dường như vừa mỉm cười! Thực sự là đã mỉm cười, không phải là ảo giác, nhưng ngay lập tức lại khôi phục vẻ lạnh lùng đến tận xương tuỷ: “Hehe, nếu cô ta biết tại sao thoát khỏi chuyện này, thì đúng là phải cảm ơn cậu, cô bé Tiểu…”

“Ngày mai bảo người đưa phương án đầu tư của Giang Khách đến văn phòng tôi.”

Câu nói ấy khiến Lục lão gia cảm thấy lâng lâng như đang mơ, chắc chắn là thế.

“Thất lễ với Lục lão gia rồi, bỗng nhiên tôi nhớ ra có chuyện cần phải đi ngay, hôm sau tôi sẽ mời Lục lão gia ăn cơm sau, cảm ơn sự ân cần lần này của Lục lão gia.” “Đâu có, đâu có, chẳng qua là tiện tay thôi, cậu cứ bận việc đi, đều là người thân quen, không cần khách khí.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1216: C1216: Trảm thần 2

Lục lão gia tiễn Hà Mục An ra về, ông ta quả thực không dám tin vào vận may của mình! “Đem đến văn phòng tôi”, chẳng phải là thông qua rồi sao! Mặc dù không nói ngay, những ai không biết được năng lực của Hà Mộc An, cho dù đề án này không thông qua, thì anh cũng có thể khiến cho nó thông qua, chỉ xem anh có muốn hay không thôi!

Lục lão gia nghĩ đến khả năng đó, chỉ muốn nhảy cẫng lên, nếu không phải vì cơ thể không cho phép, thì chắc chắn ông ta phải nhảy một bài! Lục lão gia hí hửng gõ chiếc gậy xuống sàn, nhịp điệu nhanh gấp, nét mặt rạng ngời, ông ta lập tức căn dặn thuộc hạ đằng sau: “Này, cái tên Mã gì đó! Hỏi xem anh ta muốn gì, chỉ cần lão Lục này có thể làm được, thì chắc chắn sẽ làm!”

“Vâng.” “Đúng rồi! Còn cô bé Hà Tiểu..

gì đó, cũng điều tra cho tôi.” Lão nghĩ có lẽ đó là chuyện riêng tư của Hà Mộc An, thứ “chuyện riêng tư” đó không nói rõ được, có người thích cho người khác biết, có người không, Hà Mộc An nhất định là loại người ở về sau, biết quá nhiều có khi lại nước hoa vào thân

Lục lão gia thở dài, không nên có lòng tham không đáy.

Hà Mộc An ngồi trong xe, tay đặt trên đùi, vẻ mặt không có gì khác thường, nhưng trong đầu lại đang đấu tranh tư tưởng: Anh có nên nhân cơ hội này gọi điện cho cô, hỏi xem em gái cổ vẫn tốt chứ? Sau đó, giống như một người bạn bình thường, nói với cô rằng “có chuyện gì có thể tìm anh“.

Chỉ là một lời hỏi thăm rất bình thường như vậy thôi, chắc cô sẽ không đến nỗi to tiếng với anh.

Hoặc cô đã biết trong chuyện này có sự can thiệp của anh, sẽ gọi điện cảm ơn anh, ngón tay Hà Mộc An bỗng cứng lại, anh không mang theo chiếc điện thoại dùng để liên lạc với Tiền Quân, Vương Phong Long

Hoặc cô vẫn nhớ đến những chuyện bồng bột mà anh đã từng làm, cảm thấy trách móc anh, cảm thấy anh gây chuyện không đâu, thậm chí..

không đủ chín chắn.

Hà Mộc An nghĩ đến khả năng đó, bỗng nhiên thở dài, bầu không khí xung quanh như bỗng kết tủa thành một lớp sương mù u ám, bàn tay mở rộng bỗng nhiên nắm chặt lại, chính anh cũng không biết tại sao mình lại làm một việc mà người khác có thể coi là vết nhơ như vậy! Anh đến Hồng Đại thực tập? Không ngờ anh lại đã từng đến Hồng Đại thực tập!

Bất cứ lúc nào, chỉ cần nghĩ lại, Hà Mộc An cũng cảm thấy thật mất mặt, nếu không vì không thể tránh khỏi, thì anh sẽ không bao giờ đi qua trước cửa Hồng Đại, anh vĩnh viễn không bao giờ muốn nghĩ lại, chuyện đáng cười vạn năm mà anh đã từng làm trong lúc hoảng loạn rối rắm

Cũng không muốn để cô biết anh đã từng..

đã từng..

nực cười như vậy

Bao nhiêu năm rồi, cô có cảm thấy thất vọng vì anh không..

Thời gian càng dài càng thất vọng, cười anh vì giấu giếm tự cho là mình đúng, cười anh ôm lấy cái thân phận nực cười, ôm lấy sự tự cao tự đại của mình mà khiến cô khó xử..

Hà Mộc An mệt mỏi dựa lưng vào thành ghế, bỗng nhiên anh cảm thấy rất mệt, rất mệt…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.