*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng lúc nãy bà vừa nghe thấy gì? Ngài Hà muốn đuổi bà?…
Bà vì tiền nên mới phải ở mãi trang trại Hà Quang sao? Mọi người đều dành tình cảm cho ngài ấy mà!
Phải, ngài ấy muốn cho hai mẹ con họ phúc lợi vô thượng! Phải, lúc nãy thái độ của bà đối với cô chủ nhỏ có thể không tốt lắm! Nhưng hơn hai mươi năm qua, không có công cũng có lao chứ, ngài ấy nói muốn bà đi thì bà phải đi, trong lòng ngài ấy bà cũng chỉ là kẻ nấu cơm, không có chút tình cảm nào sao?
Ngài Hà như vậy chẳng khác nào khoét sâu vào trái tim bà! Một dì Mục vui tươi trước đó đã không còn, gương mặt bà giờ đây đầy nỗi bị thương, bà đã hầu hạ ngài ấy hơn hai mươi năm, là hơn hai3mươi năm mà! Thấy vậy, cô gái lau dọn ly kem cho cô chủ nhỏ cảm thấy đau lòng, muốn tiến lại an ủi dì Mục vài câu nhưng thấy dì Mục đột nhiên lên lầu nên lại thôi
Tuy cô cảm thấy dì Mục không đúng với cô chủ nhỏ nhưng lòng trắc ẩn mách bảo..
tội ấy không đáng chết
Dì Mục cũng chỉ muốn tốt cho cô chủ nhỏ
Cô chủ nhỏ lúc nãy đối xử với ngài Hà như vậy cũng như làm tổn thương đến những người quản gia lớn tuổi rồi, thấy đứa trẻ chính tay mình thương yêu nuôi dạy bị người khác ức hiếp thì dù người đó là con gái của ngài ấy, đối với họ mà nói e là phải cần phải có thời gian để thích ứng.
Huống chi tuổi tác đã cao như vậy mà còn phải hầu hạ ngài Hà, dì Mục0ít nhiều có chút cảm xúc cũng là điều dễ hiểu
“Haizz, còn không đi báo cho Tiền lão gia.” Dì Mục kích động bước lên lầu
Trong hai năm nay, bà đi đứng bất tiện, vì bước gấp rút nên đôi chân run lên nhè nhẹ, là hơn hai mươi năm…
Khóe miệng bà run run, mắt đẫm lệ, bà giơ cánh tay gầy guộc trơ xương định gõ cửa chỉ để hỏi một câu tại sao! Chỉ một câu, tại sao? Bà làm sai nhưng lẽ nào sai đến mức phải chết sao? Cho đến cùng, bà chỉ muốn đích thân hỏi câu nói đó có phải chính là ngài Hà của bà đã nói ra hay không?
Sao mà nhẫn tâm đến thế!
Biết tính tình ngài Hà không tốt nhưng đây là lần đầu tiên bà cảm nhận được nó
Bình thường bà có lỗi lầm gì, thậm chí là làm sai5do tuổi già trí kém mà quên thì ngài Hà cũng qua loa cho xong chuyện, còn đây là vì sao, ngài không biết bà đã tận tâm tận lực rồi sao? Nếu đã biết, nếu đã biết là đối với ngài thế nào thì tại sao ngài lại làm vậy?
Nhưng bây giờ ngài Hà bảo bà đi, bảo bà đi..
Không cam lòng, dì Mục cố gắng chống chọi, duy trì lòng tự trọng của mình, không làm mất phong độ phú quý nhưng bà đột nhiên lại vỡ òa khóc nức nở, ngài Hà không cần bà nữa, không cần bà nữa…
Bà đứng giơ tay đối diện với cánh cửa, thế nào cũng không hạ xuống được, bà sợ khiến người đối diện lặp lại câu câu nói nhói lòng đó lần nữa.
Cánh tay gầy guộc từ từ buông xuống, nước mắt tuôn rơi, còng lưng vịn tay bước4xuống lầu, bà đi..
sẽ đi, tuyệt đối không làm vướng bận ngài ấy..
“Ba ruột, ba làm gì vậy?” Hạ Thượng Thượng lắc tay mẹ xin được xem phim hoạt hình buổi tối
Thấy ba đi lên, trong lòng cô bé có chút chột dạ
“Không làm gì cả, chơi đi.” Lúc đi ngang qua, Hà Mộc An xoa đầu cô bé, không biểu hiện cảm xúc gì đặc biệt rồi đi qua, anh mở máy tính lên, chiều nay còn có một cuộc họp.
Mẹ, mẹ thấy đấy, mẹ xem, không phải con nói sai chứ? Con muốn xem đến tám giờ.
“Bà muốn làm gì? Ngài Hà nói vậy là bà đi thật à? Tuổi tác cũng đã lớn rồi, sao đầu lại với ngài ấy
Sau khi qua chuyện, ngài ấy nhớ đến bà, bà nhẫn tâm để ngài ấy phải hạ mình để đi tìm bà à? Em gái à, bà để9đồ xuống nghe tôi nói đi, đừng cố chấp nữa.” Dì Cao giật lấy hành lý trong tay dì Mục ném lên đầu giường, tận tình khuyên bảo.
Bà dự định đi thăm phòng tơ tằm nhưng nhìn thấy em gái lảo đảo đi về, thông thường giờ này là giờ bà ấy đang thu dọn đồ đạc trong bếp
Cho nên sao bà có thể yên lòng được
Không nhắc đến bữa ăn chính, lúc thêm thức ăn chính mắt bà ấy phải thấy nhà bếp chuẩn bị xong rồi cũng đích thân leo lên hai tầng lầu đưa thức ăn cho ngài Hà
Bà ấy một lòng hầu hạ, làm sao nỡ bỏ ngài ấy.
Bà cảm thấy lo lắng nên theo cùng
Khi nghe đến chuyện này, nói gì bà cũng không tin ngài Hà sẽ nhẫn tâm như thế
Bà tin là ngài Hà cũng biết các bà đều đã già rồi, chân không còn linh hoạt, người nào cũng phải có thêm hai cô gái nhỏ hầu hạ thêm, sao mà có thể nói với em gái những lời như thế.
Dì Mục khịt mũi: “Chị đừng khuyên tôi, ý ngài Hà là gì tôi nghe hiểu mà, tôi cũng không muốn ngài ấy xem thường.” “Xem đó, nói cái gì vậy?” Vừa nói dì Cao vừa kéo hành lý lại: “Tính tình ngài Hà thế nào, người khác không hiểu thì thôi, bà ngày nào cũng hầu hạ bên cạnh ngài ấy còn không hiểu sao? Đợi một lát đến nhận lỗi với ngài ấy, ngài ấy cũng đâu phải người ngoài, có gì mà không thể xuống nước.” “Sao thế? Tôi nghe nói Mục Mục phải đi.”
“Xin lỗi sư phụ, tôi cản không nổi.” Tiểu đồ đệ thấy việc đã đến nước này, chỉ có thể lui qua một bên
“Sao thế? Sao đều ở đây cả vậy? Lẽ nào là thật à?” Những quản gia khác đều nghe nói đến chuyện này, cả những người không ở ca trực cũng kéo đến, tụ tập trong phòng dì Mục, ai nấy cũng không dám tin
Dì Cao khoát tay bảo người của dì Mục xuống lầu.
Hà đại tổng quản đến trễ hơn một chút, trong tay còn mang theo một lá thư
Nói là tổng quản nhưng ông ta giống như là người anh lớn của họ vậy
Thời gian những người già họ sống bên nhau còn nhiều hơn người ở cái nhà này sống
Tuy trên công việc, họ có phần nghiêm khắc nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ đuổi ai.
Đây là lần đầu tiên…
Đều là người hầu kẻ hạ bên cạnh ngài Hà, họ chưa bao giờ nghĩ sẽ có người đi trước những lời của ngài ấy là mệnh lệnh!
“Anh Hà, ông mau đến nói giúp vài câu, ông thấy đó, chuyện đã gây đến thế này rồi.”
“Đúng
Đừng khóc nữa
Anh Hà đến, dù có chuyện gì đi nữa thì cũng còn có anh Hà mà phải không?” Những ánh mắt xung quanh đầy ắp sự ân cần.
Hà đại tổng quản thấy vậy, cười đắng chát một tiếng
Thân ông ta bây giờ còn khó giữ thì làm gì có thể xin xỏ cho người khác
Tiền kết toán của em gái ông ta cũng mang đến rồi đây! Tự cầu phúc cho mình vậy! Hà tổng quản vừa định đưa tiền
Cao Nhã Mĩ nhìn thấy dì Mục khóc quá thương tâm, không đợi anh Hà mở lời, bà đã an ủi trước: “Đừng khóc nữa, cô nói xem, đã xảy ra chuyện gì? Chúng tôi sẽ giúp cô phân tích, cô xem, anh Hà cũng đến rồi, có chuyện gì mà không thể giải quyết chứ? Cô nghĩ lại xem, có phải lúc đó ngài Hà chỉ nhất thời nóng giận mà nói vậy không?”
Lão Tiền cũng gấp rút: “Đúng thế, đúng thế, cô khóc thế này, lòng tôi xót lắm…” Nghe những lời nói đó, hàng nước mắt của dì Mục càng chảy nhiều hơn: Bà cũng già rồi mà! Mất mặt quá! Cao Nhã Mĩ vỗ vai bà: “Đừng khóc! Đừng khóc! Còn có chúng tôi mà
Có phải..
tại cô chủ nhỏ…”
“Có phải cái con nhãi đó không? Mới tí tuổi đã gây sự! Chúng ta vốn dĩ đã rất cố gắng làm tốt! Nó đến thì lại xảy ra chuyện!” Hà tổng quản giận dữ: “Đừng nói nữa! Lão Tiền! Ông cũng lớn tuổi rồi, lời nào nên nói, lời nào không nên nói, ông không biết sao? Có phải cũng muốn tôi giúp ông kết sổ luôn không?”
Lão Tiền hậm hực im lặng! Nhưng trong lòng mọi người đều có một khoảng trống, không phải cô chủ nhỏ thì còn ai, bao nhiêu năm nay dì Mục chưa từng phạm phải lỗi làm gì, sao hôm nay lại phạm lỗi hết lần này đến lần khác? Nói ra cũng không ai tin! Cái vị mới đến này cũng khó hầu hạ thật! Nhưng họ không phải không có cơ hội
Họ đã chăm sóc ngài Hà bao nhiêu năm qua, họ là người thế nào ngài ấy là người hiểu rõ nhất, sao có thể không nói không rằng mà xử lý họ được, cứ cho là dì Mục đã xử lý không đúng nhưng đây cũng là lần đầu hầu hạ cô chủ nhỏ, chưa nắm được tính tình cô bé thì ngài ấy nên tha thứ cho bà ấy một lần.
“Ngài ấy bảo tôi đi mà! Còn bảo tôi kết toán gì đấy! Thà cứ đem tới chôn sống thì tốt hơn.” Ngài Hà của bà đó! Người mà bà hầu hạ bao nhiêu năm nay, chỉ có mỗi bà đơn phương dành tình cảm cho cậu ấy sao? Tình cảm bao nhiêu năm nay, một câu nói là đuổi bà đi rồi! Như vậy chẳng khác nào lấy mạng già của bà đi!
“..
Đừng nói nữa, nghe cô nói lòng mọi người đều cảm thấy khó chịu.” Môi hở răng lạnh, ngài Hà có thể vì cô chủ nhỏ mà xử dì Mục, vì cô chủ nhỏ mà đuổi họ đi, ai lại không đau lòng.
“Đúng rồi
Chị Mục, đừng khóc nữa, ảnh hưởng đến mắt không tốt.” Dì Mục nhào vào lòng Cao Nhã Mĩ, khóc càng thảm thiết hơn: “Chị em tốt của tôi, ngài Hà đuổi tôi đi, đuổi tôi đi mà, tim của tôi.” “Tôi hiểu..
Tôi hiểu mà.” Di Cao lau nước mắt, thật tâm cảm nhận được loại cảm giác khó tả đó.