*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyện chính là như vậy, lúc ngài Hà trọng dụng bạn, có rất nhiều người nhào vào muốn giúp đỡ; nhưng một khi bị ngài Hà ghét bỏ, cho dù ngài ấy có ý muốn bạn bồi thường hay không, thì vẫn có rất nhiều người bỏ đá xuống giếng, muốn nhìn xem có thể đoán đúng một lần được trọng dụng hay không, ông ta không dám đánh cược: “Chúng ta đừng nhúng tay vào nữa, không có kết cục tốt đầu, đợi lúc Mục thị xử lý xong thì kéo một cái là được.” Hi vọng việc này sau khi cô Hạ bỏ qua, ngài có thể niệm tình cũ để ông ta tiếp tục ở lại.
Dì Cao gật đầu: “Không thì tôi lại ra ngoài nói mấy lời giúp ông.” Hà tổng quản dường như là già đi bảy tám tuổi,3xua xua tay: “Không cần đâu, nhiều quá ngược lại khiến cô ấy không vui.”
Bọn họ là đám người đầu tiên của Tập đoàn Hòa Mộc, tất cả đều đã thành tinh, không có năng lực chắc chắn không thể có được địa vị ngày hôm nay
Hãm hại mẹ ruột của một vị tiểu chủ tử chỉ có kẻ ngốc mới làm, có thể trở thành bạn sẽ tốt hơn trở thành kẻ thù
Không phải chỉ là thừa nhận lỗi lầm thôi sao, giúp người ta thoải mái trong lòng, cái này không hề khó
Làm đến vị trí ngày hôm nay, ai chưa từng lên xuống chứ.
“Bảy mươi triệu không biết cô ấy có hài lòng không?”
“Có cái gì không hài lòng chứ, với tầng lớp của cô ấy làm gì từng thấy nhiều tiền như vậy.” Khoản tiền này đối với Hà tổng0quản cũng là một khoản rất lớn, công ty sau lưng ông ta có tiền, nhưng đó không phải là vốn lưu động, vốn lưu động trong tay cũng không phải chỉ có chút đó, Hạ Diệu Diệu một lần có thể lấy được như vậy sao có thể chế ít.
Hà đại tổng quan cũng chẳng lạc quan chút nào: “Chỉ sợ cô ấy cầm tiền xong lại so sánh với núi Hà Quang.”
Bà Cao cau mày: “Chắc không đến mức vậy, đánh cược tình yêu của ngài Hà là một việc rất khó dự đoán.”
“Mong là vậy.”
Không có ai không động lòng trước sự hào nhoáng của nơi đây.
Hạ Diệu Diệu bỏ rèm che xuống, nhìn về phía trước, sau khi bình tĩnh lại đột nhiên cảm thấy con gái ngoan ngoãn đến mức không bình thường
Con gái vẫn luôn ngồi yên không5nói chuyện, đây không giống phong cách của nó.
“Con sao vậy?”
Hạ Thượng Thượng cười nhìn về phía trước, nghiêm túc nói: “Không sao.”
Không sao chính là việc lớn nhất, Hạ Diệu Diệu chọc nó
Hạ Thượng Thượng nhắm mắt: “Con ngủ đây.”
Sau đó cô bé thực sự ngủ rồi
Xe đi từng vòng từng vòng xuống núi, ra khỏi núi Hà Quang, đi vào trong thành phố náo nhiệt, vào tuyến đường chính
Lộ trình gần ba tiếng đồng hồ, Hạ Diệu Diệu cũng ngủ một chút
“Gâu” Một tiếng kêu be bé vang lên, giống với tiếng kêu của con vật khi còn nhỏ.
Hạ Diệu Diệu lập tức tỉnh táo, nhanh chóng lôi con gái đang ngủ dậy
“Gâu gâu…” Tiếng kêu mềm mại lớn hơn một chút truyền ra từ phía ngực của con gái
Hạ Diệu Diệu cẩn thận vươn tay ra, một con chó trắng tinh4đặt trong một chiếc lồng bằng bàn tay được lấy ra từ trong váy màu xám của con gái
Sắc mặt Hạ Diệu Diệu lập tức thay đổi: “Dừng xe.” Cô lạnh mặt, giọng nói cực kì bình tĩnh: “Thượng Thượng, con đã tỉnh rồi, mau dậy cho mẹ.” “Mẹ!” Hạ Thượng Thượng không hiểu gì dụi mắt, vừa rồi lúc mẹ động vào người cô bé, cô bé cũng có cảm giác, nhưng cô bé chỉ muốn ngủ thêm chút nữa thôi.
“Nó là do con mang ra?”
Thượng Thượng nhìn theo hướng mẹ nhìn, mắt vẫn còn chưa mở ra hết, lười biếng đáp lại: “Vâng…”
Hạ Diệu Diệu tức nghẹn nhưng phải cố nuốt xuống, ba ruột đối với Thượng Thượng là cái gì? Ít nhất bây giờ chỉ là một cách gọi, cũng giống như ông bà chú gì ở trên đường, nhưng nó9lại lấy đồ từ “nhà người khác” mà chưa được gặp mấy lần, đây là con gái mà cô dạy dỗ sao: “Ai cho con mang đi?”
Đầu óc Hạ Thượng Thượng vẫn còn hỗn loạn nghe thấy giọng nói bắt đầu quen thuộc, đột nhiên và một tiếng, khóc ré lên.
Đầu lái xe Tiểu Vương đột nhiên đau nhói, sao lại khóc rồi? Có việc gì vậy?
Hạ Diệu Diệu nhìn anh ta một cái
Tiểu Vương lập tức ngậm miệng
Hạ Diệu Diệu bất động, đợi con gái khóc xong, từ lúc khóc to đến lúc chỉ còn khóc nhỏ để do thám sau đó không khóc nữa, tất cả mất nửa tiếng: “Khóc đủ rồi, nói chuyện con chó này đi, không hỏi mà mang đi là trộm, trộm con có biết không?”
“Oa” Tiếng khóc càng chói tại hơn lần đầu, mẹ tức giận rồi, mẹ tức giận rồi
Cô bé sợ chó con không ăn cơm, cô bé sợ cô bé đi rồi Quả Bóng Trắng sẽ sợ hãi, cô bé sợ Quả Bóng Trắng bị bệnh, vì vậy cô bé mới mang nó về
“Nếu như có người lấy mất ba mẹ con, con có vui không?” Mặc dù không phải cùng một loại sự việc, nhưng tính chất cực kì ác liệt, nói cái khác con bé cũng không hiểu.
“Oa oa, đừng cướp mất ba mẹ con..
hu hu…” “Nhưng con lấy chó của ngài Hà, con đã hỏi ngài Hà chưa?”
Tiểu Vương nhìn về phía trước, cố gắng thư giãn, tiếng khóc của trẻ con lọt vào tai khiến anh ta cực kì đau lòng, việc lớn như nào, có nhất thiết phải răn dạy đến mức đó không?
Đây là vấn đề nguyên tắc, không phải hôm nay náo loạn đòi ăn một miếng kẹo một miếng socola, nó đã ăn trộm: “Đưa về!”
“Oa oa!!!”
“Câm miệng!” Cô nói với lái xe: “Cho xe quay về.”
Tiểu Vương không nói hai lời lập tức quay lại
Hạ Diệu Diệu đẩy Thượng Thượng xuống, không đẩy còn phải đợi mời sao, không đánh nó đã là nể có người ngoài ở đây rồi: “Đưa về.” Xuống xe, Hạ Diệu Diệu cười: “Ngoan, mau đưa nó về.” Mắt Thượng Thượng ngấn lệ, cô bé quay đầu: “Mẹ…” “Đi đi, nghe lời, đợi nói với bà con rồi chúng ta sẽ đưa Quả Bóng Trắng về.”
Thượng Thượng nghe vậy tủi thân lau nước mắt, cánh tay nho nhỏ cầm chiếc lồng, mếu máo từng bước đi về phía phòng
Cô bé đi được một lúc, nước mắt rơi đầy mặt, dáng vẻ không dám khóc, nhìn có bao nhiêu đáng thương thì bấy nhiêu đáng thương: “Mẹ…” Hạ Thượng Thượng nghẹn ngào: “Con sợ, mẹ đi vào cùng con được không…” Hạ Diệu Diệu sao có thể không đau lòng chứ, nhưng lấy đồ của người khác sao được, hơn nữa Hà Mộc An sau khi thỏa hiệp mới cho bọn họ đến thăm Quả Cầu Trắng, bọn họ thì hay rồi, lấy mang về luôn: “Được.” Hạ Diệu Diệu đi vào trong một căn nhà có mái giống kiểu cung đình thời xưa, cô không hiểu sức mê hoặc của loại kiến trúc này, nhưng chỉ bằng con mắt thưởng thức, cô chưa từng cảm nhận được sự thoải mái như vậy khi nhìn bất cứ căn nhà nào khác
Nhưng phòng ốc có đẹp hay không cũng là nhà người ta, thứ có quan tâm chính là đứa con gái đang đi từng bước phía trước kia
Hạ Diệu Diệu lạnh mặt đi sau lưng con gái không thèm nhìn những ánh mắt hiếu kì đang nhìn lại đây
Thượng Thượng tủi thân nắm tay mẹ, chỉ muốn khóc, cô bé lấy Quả Bóng Trắng, huhu, cô bé đã lấy Quả Bóng Trắng, sau này cô bé sẽ không lấy Quả Bóng Trắng đi nữa, còn về việc “không ăn trộm” đồ, cô bé vẫn chưa có khái niệm này
Hà tổng quản thấy hai người đi rồi lại quay lại, nhanh chóng đi qua định nói gì đó, nghĩ một chút lại lùi lại không đi lên.
Hạ Diệu Diệu đi vào, đến phòng khách thì không đi nữa: “Bỏ xuống đi.” Hạ Thượng Thượng đáng thương nhìn Quả Bóng Trắng một cái, liệu nó có chết đói vì không nhìn thấy mình hay không? Quả Bóng Trắng đáng thương quá, cô bé cũng đáng thương quá: Yên tâm đi
Thượng Thượng dùng tay áo lau nước mắt: Đợi chị hỏi ba ruột xong sẽ đưa em về.
“Ngài Hà.” Ánh mắt đang nhìn Thượng Thượng của những người làm đợi ở phòng khách sau khi nghe thấy tiếng chào kia liền lập tức được thu lại, cúi đầu, cung kính đứng ở vị trí của mình chờ đợi người đó.
Hạ Diệu Diệu bị động tác đột ngột này đả kích khiến cho bản thân quên mất đang sống trong thời đại bình đẳng, cô mơ màng quay đầu: Không phải không có người sao? Cô lập tức nhìn về hướng cầu thang.
Hà Mộc An mặc quần áo thể thao, trên trán vẫn còn mồ hôi chưa khô hết, trong tay là một tách cà phê, ngỡ ngàng đứng trên cầu thang
Hạ Diệu Diệu liếc mắt rời đi, lại nhìn thấy con gái đang mở to đôi mắt rưng rưng nước tủi thân nhìn về phía người đàn ông đang đi từ bên trên xuống
Ba ruột ơi, con tủi thân quá, tủi thân quá đi, ba mau an ủi con đi, không thì con sẽ khóc đấy
Hạ Diệu Diệu kinh ngạc nhìn Hà Mộc An, sắc mặt lạnh lùng: Con thử nói xem.
Tay cầm tách cà phê của Hà Mộc An khẽ run lên một cái, bình tĩnh, khó khăn, từ từ, nho nhã mà không mất uy, tránh khỏi ánh mắt của con gái nhìn về hướng khác.
Hạ Thượng Thượng tuyệt vọng thu hồi ánh mắt, thành thật đặt con chó lên trên bàn trà, vẫy vẫy: Chị phải đi đây, lần sau sẽ đưa em đi, em phải ngoan ngoãn ăn cơm đó.
Hạ Thượng Thượng đi một bước quay đầu ba lần đến bên người mẹ, nắm lấy tay mẹ, tủi thân nhìn về phía mẹ: Con nghe lời, mẹ đừng tức giận.
Hạ Diệu Diệu nắm tay con gái, sau khi vấn đề nguyên tắc được giải quyết
Lập tức ba phần dáng vẻ nô tài xuất hiện, cô cười cung kính gật đầu với Hà Mộc An: “Làm phiền rồi..
Nó định đưa Quả Bóng Trắng đi hóng gió một chút…” Ha ha, cô làm gì có khí thế của lúc nãy.
Hà Mộc An bỏ tách cà phê lên chiếc khay bên cạnh, đưa cho người làm, dường như không cảm nhận được thành ý của cô, cũng không nhìn cô một cái, giọng nói trầm xuống: “Ừm, bảo lái xe đưa hai người về.” “Cảm ơn, cảm ơn.” Hạ Diệu Diệu kéo con gái đi ra ngoài, đường núi gập ghềnh, cô cũng không dám nói bản thân gọi xe quay về, phần ân tình này phải nhận.