*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô giáo Trương càng sốt ruột hơn, nếu cô xử lí không tốt, bên trường sẽ xử lí cô, ngài có thể bày tỏ chút thái độ được không, tôi đã nói cả nửa tiếng đồng hồ rồi: “Chúng tôi nên..
hoàn toàn chịu trách nhiệm về chuyện này, chúng tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm, chúng tôi…”
“Thượng Thượng…” Hạ Diệu Diệu cuống cuồng chạy đến bệnh viện: “Thượng Thượng đâu? Thượng Thượng ra sao rồi? Thượng.”
Hà Mộc An bình tĩnh nhìn cô.
Sự lo lắng của Hạ Diệu Diệu bỗng nhiên dịu lại phần nào
Hà Mộc An cất tiếng: “Không sao, gãy xương cổ tay, đang bối cao trong phòng, trẻ con xương cốt phát triển nhanh, không có vấn đề gì lớn cả.” Hạ Diệu Diệu bỗng nhiên cảm kích đến phát khóc, cô tựa vào3thành ghế bên cạnh, hai chân trở nên mềm nhũn, điện thoại nói Thượng Thượng ngã từ khung trò chơi xuống, cố nhanh chóng chạy đến đây, hai chân đã mềm nhũn rồi.
Hà Mộc An thấy vậy, nhíu mày, quay sang đó, bàn tay gầy đặt lên vai cô, vỗ nhẹ.
Cô giáo Trương cúi đầu, không biết có phải mình gặp phải ảo giác rồi không, người đàn ông này chẳng nói lời nào an ủi, nhưng lại cảm thấy xung quanh bỗng ôn hoà hơn rất nhiều, anh ta có sức mạnh khiến người ta an tâm
“Em ngồi đợi một chút, mẹ anh đang ở cùng con bé trong đó, lát nữa sẽ ra đây.” Bên ngoài hành lang, có thể nghe thấy tiếng Mộc Tú Tranh xuýt xoa nhè nhẹ
Hạ Diệu Diệu không từ chối,1từ khi chắc chắn rằng con gái không có chuyện gì, hai chân cô cứ run lên bần bật, cổ cần phải ngồi nghỉ một lúc
Hà Mộc An đứng bên cạnh cô, không nói thêm gì nữa
Cô giáo Trường thấy vậy, không biết nên tiếp tục nói gì nữa, cô cúi đầu xuống, để cho hai người khoảng không gian yên lặng.
Trong phòng bệnh, Mộc Tủ Tranh rưng rằng nước mắt, bà xót xa chơi cùng cháu gái, nhìn cao trắng trên tay cháu, cháu gái muốn gì có nẩy, cháu gái hơi đau thôi cũng như kim đâm vào trái tim bà
Còn về việc mẹ ruột của cháu gái không được con trai mình đưa về, cũng giống như người khách lạ mặt đến thăm hỏi mà thôi, bà liếc nhìn, gật đầu chào hỏi, rồi3lại dành toàn bộ tâm trí cho cháu gái.
Lí giải của Mộc Tú Tranh rất đơn giản, con trai không đem mẹ của Thượng Thượng về nhà, tức là hai đứa không hợp, không hợp thì không cần phải khách khí nói cười với nhau, những người đàn bà muốn sinh con cho người con trai ưu tú xuất sắc của bà thì có hàng đống, không thiếu gì người mẹ ấy, về sau nếu cô nào cũng phải ứng phó, thì bà làm sao ứng phó nổi.
Hạ Diệu Diệu không có việc gì phải làm, đứng sang một bên dịu dàng nhìn con gái, trừ việc ban đầu bà Mộc để cô lại gần con gái, còn sau đó, bà cũng thu hút hết sự chú ý của con bé về phía mình
Bà Mộc giống như3những gì mà Hạ Thượng Thượng đã kể ở nhà, biết làm ảo thuật, biết nói nhiều chủ đề, rất nghiêm túc nói với trẻ con về chuyện ghét quái vật và người xấu
Với Thượng Thượng, bà không hề biết mệt mỏi, bà có thể độc chiếm toàn bộ thời gian của Thượng Thương mà vẫn khiến con bé cảm thấy mới lạ hấp dẫn.
Hạ Diệu Diệu nhìn hai người họ, nụ cười phấn khởi kèm theo một chút khó xử, phấn khởi vì con gái cô được bà nội yêu quý như vậy, khó xử vì con gái đã không hoàn toàn dựa dẫm vào mình nữa rồi
Hạ Diệu Diệu cảm thấy mình cũng rất mâu thuẫn, lúc con trẻ nhõng nhẽo nũng nịu thì chỉ mong chúng lớn thật nhanh, chỉ mong có người trông9giúp, đến lúc có người trông giúp rồi, lại cảm thấy có thể lo lắng cho con là một niềm hạnh phúc
Hạ Thượng Thượng ngồi trên giường bệnh cười hết sức vui vẻ.
Mộc Tủ Tranh cũng rất phấn khởi.
Hạ Diệu Diệu đứng ở một bên, hai mắt ánh lên niềm vui.
Khi Hà Mộc An đi vào, anh nhìn thấy ba người phụ nữ không thể thay thế được trong cuộc đời mình, đều đang cười rất bình yên vui vẻ
Hạ Diệu Diệu nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, mỉm cười, rồi lại dồn hết sự chú ý vào con gái
Hà Mộc An có chút sững sờ, vì niềm hạnh phúc bất ngờ mà cô vừa đem lại, cô cười với anh, nụ cười hiền dịu không giống như mọi khi, một nụ cười cực kì yên tĩnh
Hà Mộc An lập tức đóng cửa lại, từ từ đi lại gần, anh băn khoăn, do cô cảm kích vì hôm nay anh đã đến sao? Hay cô bị ảnh hưởng bởi nụ cười của con gái? Hay cảm thấy như thế này thật tốt? Hay là bởi vì bỗng nhiên nhìn thấy anh?
Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên, cửa lại một lần nữa mở ra, Cao Trạm Vân mặc chiếc áo blouse trắng đi vào
Hạ Diệu Diệu quay đầu nhìn sang, nụ cười lúc nãy bỗng chốc như thể hiện thêm nhiều thứ khác nữa, lo lắng, tin tưởng, đồng cam cộng khổ, nhưng những cảm xúc ấy đều rất nhẹ, nhẹ đến mức không bộc lộ ra rõ ràng trên mặt, chỉ thấy ánh mắt cô có hơi biến đổi một chút
Trái tim vừa thổn thức trong lồng ngực của Hà Mộc An bỗng dưng tắt ngấm như bị dội một gáo nước lạnh.
“Ba ơi! Ba ơi…”
Cao Trạm Vận ra hiệu cho Diệu Diệu rằng anh đã biết rồi, rồi đi đến chỗ con gái
Anh nhìn kĩ cổ tay của Thượng Thượng, rồi mỉm cười thử lắc vài lần, hỏi cô bé có đau không, khen cô bé dũng cảm, rồi đến đứng bên cạnh vợ mình: “Đừng lo, anh đã hỏi bác sĩ phụ trách rối, không sao đâu, nghỉ ngơi vài hôm là được.”
Mộc Tủ Tranh khẽ lườm, rồi lại lập tức quay sang cháu gái mình tươi cười vui vẻ, bà cảm thấy cháu gái mình thật quá tội nghiệp, phải cùng mẹ chịu khổ rồi, lại còn phải gọi người khác là ba, thật là đáng thương
Con gái của Hà Mộc An nhà bà đâu có thể tuỳ tiện gọi người khác là ba chứ! Dù vị trí ấy có để trống cũng không được gọi người khác, thật là đáng thương cho cháu nội bảo bối của bà.
Hà Mộc An đứng bên cạnh cửa sổ, lạnh lùng kiêu ngạo, không muốn nhìn ai thêm nữa
Hạ Diệu Diệu và Cao Trạm Vẫn biết rằng bọn họ không được hoan nghênh ở đây, nhưng Hạ Diệu Diệu lo lắng cho con, nên vẫn mặt dày ở lại đến khi Thượng Thượng ăn cơm rồi mới về nhà sửa soạn quần áo cho cô bé
Mộc Tú Tranh thấy bọn họ đi rồi, lập tức gọi điện cho Cao Nhã Mỹ, chiếc điện thoại được đính kim cương hồng, và một chiếc móc bằng chuỗi ngọc sáng lấp lánh, đang soi bóng bộ nail phong cách biển xanh của bà
Đôi bàn tay trắng muốt, đẹp như một đoá hoa: “Đem quần áo và đồ dùng của cô chủ nhỏ lại đây..
đúng..
Cô chủ nhỏ thích thì tất nhiên phải đem đến, tôi không cần biết các người lấy thế nào, nếu đến chuyện đấy còn cần tôi nói, thì con trai tôi mời các người đến đây làm gì.”
Hà Mộc An dường như không nghe thấy, anh lấy bao thuốc ra, muốn châm lửa, nhưng rồi lại để vào trong.
ở một chỗ khác, Hạ Diệu Diệu đang rất không thoải mái, con gái mình bị thương, lo lắng bồn chồn, muốn túc trực bên cạnh cũng không được, cô làm sao có thể an tâm
Tình hình bây giờ không giống như lúc Thượng Thượng còn nhỏ, một mình cô đem con đến bệnh viện, như vậy ít ra cô có thể yên tâm túc trực bên cạnh mọi lúc mọi nơi.
Cao Trạm Vân đỗ xe xong, nắm lấy tay cô: “Thu xếp đồ đạc của Thượng Thượng rồi anh đưa em quay lại bệnh viện, có lẽ tối nay con bé đau sẽ muốn gặp em, tí nữa anh sẽ đổi ca trực, có việc gì em gọi điện cho anh là được.” Hạ Diệu Diệu cũng nắm lấy tay anh, chậm rãi lên tiếng: “Thật ra em ở đó cũng cảm thấy mình như một người ngoài.”
“Nhưng em vẫn là mẹ của Thượng Thượng.”
Hạ Diệu Diệu nghe vậy thì từ từ dựa đầu vào vai chồng: “Em biết thế, anh bảo Thượng Thượng sau này..
có khi nào sẽ trở nên xa cách với em…”
Cao Trạm Vân vuốt tóc cô, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán cô, không nói gì.
“Là do anh đã nghĩ quá đơn giản về mọi chuyện, anh cứ nghĩ rằng chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, chẳng qua chỉ là một người quen từ trước, chẳng qua chỉ là con của hai người, cho dù có giữ liên lạc, có liên luỵ đến vợ tương lai của anh ta, đến em, cũng là chuyện đơn giản
Chúng ta yêu thương con bé là được rồi, em bảo..
chúng mình đã đến tuổi này rồi sao vẫn suy nghĩ ngây thơ vậy nhỉ?”
Thật sự, cô chưa từng cho rằng quyền nuôi dưỡng Thượng Thượng là một vấn đề lớn, cho dù ở quyền đó thuộc về ai, thì tình yêu cô dành cho con gái đều không thay đổi, tương lai của con gái tuỳ thuộc vào sự buông tay của cô
Còn về phần mình, bọn họ sinh ra vốn dĩ đều sẽ lớn lên, rời xa cha mẹ, cha mẹ phải biết khoan dung, biết buông tay, phải biết lo liệu đúng mực, phải tin tưởng rằng dù con mình ở đâu cũng có thể sống rất tốt.
Nhưng bây giờ Diệu Diệu lại cảm thấy, suy nghĩ trước đây của mình qua đơn giản, những lí lẽ trên đây đều vô nghĩa
Trước đây cô có thể nghĩ vậy, là vì Thượng Thượng vẫn ở bên cạnh cô, không ai tranh giành với cô, cô càng tin rằng người khác cũng không tranh giành nổi, chỉ cần nói đến tính cách của Hà An, con trẻ cũng sẽ không thể nào thích anh ta được.
Cô quên rằng, cha mẹ không chỉ cần sự yêu thích của con cái, mà còn cần sự kính nể
Không phải Thượng Thượng không thích Hà Mộc An nên mới không thích nhà anh ta, cô bé cảm thấy Hà Mộc An đem lại cho mình quá nhiều áp lực, cô bé không biết duy trì sự yểu điệu thục nữ khi ăn cơm, cô bé không thể nào không phản bác lại khi bị người khác mắng, cô bé vẫn đang ở tuổi nghịch ngợm.
Hà Mộc An lại mong rằng ở tuổi này, cô bé đã có thể có được sự kiêu ngạo nhỏ bé của mình, theo sát sự dạy bảo của thầy giáo
Cho dù như vậy, nhưng lần nào cô bé cũng đến, có lẽ trong lòng Thượng Thượng, người ba xem chừng lạ lẫm ấy, thật ra rất giỏi
Anh biết lái máy bay, đưa cô bé đi xem du thuyền, không hề nao núng đưa cô bé đi leo núi, một người đàn ông không thích cười, nhưng lại bồng cô bé lên thật cao, Hạ Diệu Diệu dường như có thể nghĩ đến, sau này, trước những việc quan trọng, Thượng Thượng sẽ hỏi ý kiến của Hà Mộc An, sẽ hi vọng tìm thấy được cảm giác an toàn bên cạnh anh, sẽ hỏi anh rằng bạn trai cô bé có thích hợp không, sẽ tin tưởng vào con mắt của anh, sẽ cảm thấy một người ba như vậy là niềm kiêu hãnh của cô bé.
Còn cô và Trạm Vân, cho dù không đến nỗi bị lãng quên, nhưng cũng không còn nhiều ý nghĩa, cô không còn vị trí số một trong lòng Thượng Thượng nữa, đã không còn nữa rồi
Cô hoảng sợ, nỗi sợ lớn hơn mình tưởng rất nhiều
Bây giờ cô mong Thượng Thượng giống như hồi nhỏ, chỉ cần cô mà thôi, nũng nịu muốn được cô bể, khóc lóc muốn được cô dỗ dành, cô bé sẽ mở to đôi mắt rưng rưng nhìn cô, trong đó chỉ có mình cô thôi.
Hạ Diệu Diệu nở nụ cười khổ, nước mắt rơi lã chã, cô dùng tay lau đi ngay, thảo nào, người ta bảo có “gen ích kỉ”
Phồn thực chưa bao giờ là vì sự tồn vong của loài người, mà là vì dục vọng của cá nhân, giống nòi là sự ích kỉ lớn lao nhất.