Đám Cưới Hào Môn

Chương 312: Có nhớ đến trước đ y không



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tâm trạng Hà Mộc An bây giờ rất tốt, anh đang vô cùng kiêu ngạo, tưởng tượng cô sẽ đến tìm anh với dáng vẻ xấu hổ hay mất tự nhiên hay không tiếp nhận hay cảm thấy nến thế nào, chỉ cần cô có một chút vui trong lòng là được, anh không bận tâm nếu cô vui vì anh.

“Có tiện nói chuyện không?” Ngữ điệu của Hạ Diệu Diệu không xác định được là vui hay giận.

Hà Mộc An nghe vậy, khoé miệng khi nãy chưa kịp cười đã chưng hửng, hơi nhíu mày, đây là..

không hài lòng: “Đương nhiên được.” “Buổi trưa gặp nhau ở nhà hàng dưới lầu công ty anh.”

“Dưới lầu có rất nhiều nhà hàng, là nhà hàng nào?”

“..

Em lên văn phòng tìm anh.”

“Được.”

Hạ Diệu Diệu tắt điện thoại, nhìn bó3hoa hồng mờ ảo qua lớp cửa kính, cô quả nhiên không đoán sai, hai người đều có thái độ như nhau, ý nghĩa mà bó hoa hồng đó mang đến không đủ chứng minh

Lấy việc Hà Mộc An cưng con gái đến mức không phân biệt trắng đen mà đi đuổi học con người ta, chứng tỏ anh có thể vì Thượng Thượng mà thoả hiệp tất cả

Chỉ là cô có thể nắm bắt cơ hội lần này không?

“Ngồi.” Hà Mộc An đích thân ngồi ở phòng khách, thông qua lần thất bại trước đó, anh lập tức từ bỏ những suy nghĩ không thực tế, trực tiếp ở đây chờ cô, chỉ cần nhìn sơ qua anh cũng biết tặng hoa hồng đã không đạt được hiệu quả mà anh mong muốn, trên mặt cô1không hề có chút xấu hổ nào như anh tưởng tượng.

Hà Mộc An không biết có nên cảm thán rằng bản thân không có mắt nhìn, hoa mà anh đích thân tặng đi không nhận được hiệu quả như mong muốn, hay là nên trách cô máu lạnh, người ta tặng hoa hồng như vậy cũng không cảm động chút nào.

Hạ Diệu Diệu đồng thời cũng đang đánh giá anh, nhìn thấy ánh mắt của anh so với trước kia không hề có gì thay đổi, càng củng cố thêm cho sự suy đoán của bản thân, cô trực tiếp nói: “Em nhận được hoa anh gửi rồi.”

Rất có kỹ xảo mở lời trước, không nói là “tặng”, chính là xác định đó chỉ là một vật thể, không hàm chứa ý nghĩa của bó hoa được3tặng.

Hà Mộc An nhìn ánh mắt cô hiện tại không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, nhưng lại như nhìn thấu con người cô

Hôm nay cô không ăn mặc trang điểm nữ tính để đến đây nói chuyện với anh, một chiếc áo sơ mi công sở ngắn tay, trên người không đeo bất kỳ trang sức nào, thậm chí không có ý tô lại son môi bị phai, qua quýt ứng phó với anh như vậy, anh có thể miễn cưỡng nghĩ rằng “quá muốn gặp anh nên gấp đến độ không có thời gian”?

Tham Khảo Thêm:  Chương 11

“Không thích loại hoa đó?“.

“Không, em chỉ là không hiểu ý của anh?” Hà Mộc An dường như muốn cười thành tiếng, với thái độ của cô hiện tại thì sao anh có thể nói tiếp ý tiếp theo đây, chẳng3lẽ không phải là cô nên tiếp nhận nó, sau đó anh sẽ mời cô đi ăn, xem phim, mỗi ngày đưa đón con đi học, cuối cùng là rất tự nhiên mà ở bên nhau? Bây giờ em nói thẳng ra sự ám chỉ mà ai cũng hiểu đó, rồi lại đi hỏi anh có ý gì, hoa hồng chính là mang ý nghĩa riêng của nó

“Em muốn nghe ý gì?” Hà Mộc An có chút không vui, cô dùng phương thức vô tình, lại một lần nữa ném cái gọi là “thái độ” của anh trên mặt đất, bảo làm sao mà anh không muốn công kích lại!

Hạ Diệu Diệu nhìn anh, giận rồi sao? Cũng đúng, những người là chủ một công ty thường không thích sự khiêu khích, vậy thì cô cần phải9hạ mình vậy: “Anh có biết tặng hoa hồng thường là để theo đuổi người khác không?” Cho dù không phải, cô cũng có thể nói lại, một cách rõ ràng.

Hà Mộc An lạnh lùng liếc cô một cái, giận vì trước đó nửa tháng còn hoài nghi trí thông minh của bản thân, với thái độ này của cô, thật khiến người ta muốn công kích lại: “Ừm…” Hạ Diệu Diệu kinh ngạc, quả nhiên không phủ nhận? Cô lập tức điều chỉnh lại cảm xúc: “Vậy..

anh muốn theo đuổi em?”

Hà Mộc An hừ lạnh một tiếng, sau đó bị tổn thương đến lòng tự trọng, từ sự tổn thương đó chuyển biến thành không kiên nhẫn liếc cổ một cái, lúc trước sao anh lại không phát hiện ra, về điểm này thì cô luôn làm người khác rất ghét.

Hạ Diệu Diệu nhíu mày: “Mục đích là gì?”

Quả nhiên không có đáng ghét nhất, chỉ có càng đáng ghét hơn, Hà Mộc An trực tiếp trả lời một câu: “Em nói xem?”

“Muốn ở bên nhau một khoảng thời gian? Hay là kết hôn?”

Lần này Hà Mộc An phải bật cười, nụ cười châm chọc, tự bản thân cũng cảm thấy chán ghét mắt nhìn của bản thân, còn có tổn thương lòng tự tôn, ba loại cảm xúc tập hợp lại với nhau, đã như vậy mà anh còn có thể nghe thấy những gì cô đang nói, quả nhiên lại nói câu đó, nếu như cứ tiếp tục như vậy, qua một khoảng thời gian nữa chắc chắn anh sẽ chỉ ngày càng trượt dài mà thôi.

Hà Mộc An nhìn thẳng vào cô, muốn từ trong mắt cô tìm thấy một chút thôi cái gọi là xấu hổ hoặc vui mừng như trước kia, kết quả dù anh có cố kiếm tìm thế nào cũng tìm không ra, quả nhiên anh không hợp với hoa hồng, không lần nào tặng đi mà đặt được kết quả mong muốn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 72: Kiến nghị

Hà Mộc An ngồi tựa vào sofa: “Khác nhau sao?” Hạ Diệu Diệu nhìn anh, trực tiếp trả lời: “Thứ nhất, chúng ta không hợp nhau, tuổi tác cũng không còn trẻ nữa, nếu đã không hợp nhau thì không nên tiếp tục lãng phí thời gian; thứ hai là có thể, đó là chúng ta đều không còn trẻ nên cũng là lúc cần phải kết hôn rồi.”

Hà Mộc An nhìn cô, chậm rãi nhìn cô, chăm chú nhìn cô, từ sự không cam tâm ban đầu giờ đổi thành kinh ngạc, cô không giống như lúc trước, trong mắt lúc nào cũng đầy vẻ xấu hổ, nũng nịu, sáng long lanh nhìn anh, không còn cứ nói huyền thuyền bên tai anh, đúng, cô của hiện tại, không phải là chỉ cần nhìn thấy hoa hồng là đắm chìm vào giấc mơ tình ái, không còn là cô gái chỉ cần nhắc đến hôn nhân là vô cùng kinh ngạc và chờ mong.

Cô của bây giờ, là cô cũng không phải là cô, thậm chí không nhìn thấy bất kỳ dấu vết xấu hổ như cô đã từng với Cao Trạm Vân của nửa năm trước

Hà Mộc An không dám suy nghĩ sâu hơn, đã không dám tìm hiểu tại sao cô lại nói chuyện với anh như vậy vì sợ làm tổn thương lòng tự tôn của bản thân, cũng không muốn gây thêm phiền muộn cho cô.

Lần đầu tiên anh sợ không dám tiếp tục nói tiếp, sợ không có được tình cảm từ cô, dù chỉ là một chút.

Hạ Diệu Diệu bình tĩnh nhìn anh, chờ đợi đáp án.

Hà Mộc An tỏ ra càng thêm trang trọng, cố gắp không để cho cô phát giác sự căng thẳng của bản thân, khó khăn mở miệng, cuối cùng vẫn là muốn níu kéo gì đó mà nói: “Không hoàn toàn là vậy, anh nhớ đến em của trước đây…” Nói xong anh mới thở ra, thừa nhận không hề khó như bản thân nghĩ.

Hạ Diệu Diệu không ngờ anh lại trả lời như vậy, kinh ngạc nhìn anh.

Hà Mộc An vì biểu cảm trên gương mặt cô mà thả lỏng hơn, anh phát hiện, anh không hề thích thái độ chững chạc của cô khi nãy chút nào, rõ ràng trước đây anh rất muốn cô sẽ trưởng thành chín chắn hơn, có thể hưởng thụ hạnh phúc thuộc về chính cô, có thể chịu đựng sự đau khổ mà cuộc sống sẽ gặp phải, có thể chịu đựng được sự tổn thương của chia xa, có thể làm tốt công việc và gia đình.

Đây chính là thứ anh muốn sao? Hà Mộc An bắt đầu hoài nghi sự mong đợi đó của bản thân..

Hạ Diệu Diệu có chút kinh ngạc, anh có ý gì? Có chút thích cô? Haha, ai cũng có rất nhiều cách tặng hoa hồng, nhưng không nên là như vậy: “Ý của anh là..

có chút ít thích em…” Thừa nhận cũng không có chết: “Ừm…” Hà Mộc An nói xong thì không dám nhìn thẳng vào mắt cô..

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Hạ Diệu Diệu nhíu mày, cái này không có trong kế hoạch, bởi vì cô không nhớ cô của trước kia có cái gì đáng để nhớ”, nhưng Hạ Diệu Diệu lập tức điều chỉnh lại tâm trạng, có chút ấn tượng tốt đẹp cũng tốt

Hà Mộc An cúi đầu, hồi hộp chờ câu trả lời của cô, rõ ràng trước kia cô không như vậy

Cô là không vui? Hay là, hoa hồng của anh không làm cô có chút suy nghĩ nào? Bất luận là thế nào, đối với Hà Mộc An mà nói đều là đả kích

Anh lại bị cô gạt sang một bên

“Vậy chính là lấy kết hôn làm tiền đề?”

Câu đầu tiên đã mở lời, câu thứ hai thì có là gì: “Có thể nói như vậy.” Anh thật sự muốn ở bên cô, luôn là như vậy.

Sắc mặt Hạ Diệu Diệu có chút lắng đọng, cô đang suy nghĩ về khả năng của nó

Hà Mộc An ngồi im, không lên tiếng, cứ tuỳ cô thôi, cô thích thế nào thì như thế ấy, anh đều nghe theo, dù sao thì cũng không có gì xấu hơn mối quan hệ hiện tại, càng chứng minh về sự thất bại của anh

“Sau khi kết hôn em có thể tiếp tục làm việc, tiếp tục sự nghiệp của bản thân em?” Hà Mộc An cười khổ, từ từ ngồi thẳng dậy: “Tuỳ em.” Là vì Cao Trạm Vân đi rồi, nên không mong đợi hôn lễ sẽ tổ chức theo hình thức nào, màu trắng, màu đỏ, ở đâu, có cần tổ chức trên bãi biển, có cần nến đỏ, thảm dài?

“Em có cần cùng anh tham gia sự kiện nào không?” “Nếu em thấy vui.” Chính là không có vấn đề, Hạ Diệu Diệu liền cười: “Hợp đồng tiền hôn nhân khi nào gửi cho em ký.”

Hà Mộc An ngẩng đầu nhìn cô, bỗng nhiên bật cười: “Em nghĩ rằng nếu không ký hợp đồng đó, thì em có thể chia tài sản của anh?” Hạ Diệu Diệu nghiêm túc suy nghĩ: “Cái đó không nói chính xác được, nói không chừng em sẽ muốn chia tài sản của anh.” “Nếu như đoàn luật sư em mới có năng lực đó, anh rất vui khi dùng nửa số tài sản của anh đổi lấy đoàn luật sư giỏi.”

Hạ Diệu Diệu cứng họng, quả nhiên đầu óc của người làm ăn thật làm gian xảo, căn bản không biết được họ đang nghĩ gì trong đầu, hoặc có thể nói đối phương đang xem thường trí thông minh của cô, thôi bỏ đi, tính toán cái đó làm gì, cũng không phải giống như lúc trẻ yêu đến không dứt ra được

“Vậy..

Em chờ lịch trình sắp xếp từ anh.” Hạ Diệu Diệu đứng lên.

Hà Mộc An không cử động

Hạ Diệu Diệu cũng không để ý: “Em đi trước đây, làm mất của anh nhiều thời gian như vậy, còn…” Hà Mộc An bỗng nhìn cô: “Em không nhớ đến chúng ta của trước kia chút nào sao.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.