Đám Cưới Hào Môn

Chương 375: Hủy



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nếu như bọn họ có được những nguồn lực này, để họ đánh bại một trăm đối thủ như thể cũng không vấn đề gì: “Được rồi, sau này không có việc gì đừng đến tìm tôi nữa.” Thư ký Vương nói xong thì quay người đi luôn

Thượng Quan Dật Thái chưa từng bị đối xử như vậy, nhưng cô ta còn có thể nói gì với thư ký Vương, nói trắng ra là chức vị của cô ta không cao như anh ta, nhưng cô ta cho rằng giao tình trước nay giữa họ không hề nhạt, vì còn có sư phụ cho nên mối quan hệ tồn tại này chính là hợp tác cùng có lợi

Khinh Nhuệ đứng bên cạnh thấy thế, cũng không thể giả vờ như không nhìn thấy: “Chị..

chị Thượng Quan, hay là3em đi về trước nhé…“.

Giờ Thượng Quan Dật Thái mới nhận ra tình hình, thư ký Vương đã khiến cô ta mất mặt trước một người trẻ như vậy, vậy là mọi chuyện lúc nãy đều bị người ta nhìn thấy hết rồi! Sắc mặt cô ta lại càng khó coi hơn, vì như vậy có nghĩa là thư ký Vương không hề để lại cho cô ta chút mặt mũi nào!

“Chị Thượng Quan…”

Thượng Quan Dật Thái nhìn cậu ta, đây là chàng trai đang rất được yêu mến, là đối tượng mà ta cô muốn nâng đỡ và hợp tác lâu dài, nếu nhìn thấy thì thôi, cậu ta cũng chẳng có tư cách để nói gì: “Không cần đâu, đã hẹn là hôm nay chúng ta đi thử vai mà.”

Thượng Quan Dật Thái đeo kính râm,1dẫn đầu đi trước

Không có thư ký Vương, dựa vào điều kiện tự thân, Khinh Nhuệ vẫn có thể thành công.

“Chị Thượng Quan, cà phê của chị đây.” Thượng Quan Dật Thái nhẫn nại nhìn thời gian, đã rất lâu rồi cô ta không ngồi chờ ngoài phòng thử vai như bây giờ, đúng là dài dằng dặc

“Chị Thượng Quan, chị có muốn xuống lầu dưới ngồi một lúc không?” “Có cần thiết không?”

Người trợ lý không dám nói thêm điều gì nữa.

Chờ tới khi thử vai xong, Thượng Quan Dật Thái mới cảm thấy thời gian của mình đã dùng hết, nhưng cô ta vẫn chưa thể rời đi, không có điện thoại của thư ký Vương cô chỉ có thể đích thân ra mặt

Tham Khảo Thêm:  Chương 13: 13: Lợn Chết Không Sợ Nước Sôi

Cô ta không tin Khinh Nhuệ sẽ không thành công, cái gì mà8kế hoạch ưu tiên chứ, giờ chính là lúc cô ta thể hiện bản lĩnh thật sự của mình, những thứ mà cô ta có, hiện giờ Mẫn Hàng tuyệt đối chưa thể so sánh được.

Hơn nữa cô ta ngồi ở đây cũng không phải phí công, cô ta quan sát một lượt, không hề nhìn thấy bóng dáng Tiểu Xuân đến thử vai, quả nhiên anh ta không chọn bộ phim này, nên lại càng có niềm tin đối với Khinh Nhuệ, chỉ cần đợi đạo diễn cho mình chút mặt mũi là được.

Chỉ cần Khinh Nhuệ thử vai thành công, thì có thể vươn lên thành sao hạng nhất, những thành công mà cô ta đạt được liên tục trong những năm vừa qua sẽ được nâng tầm lên, Mẫn Hàng, Hồng Đại gì đó cô9ta chẳng thèm để tâm đến!

“Chị Thượng Quan, có kết quả rồi, kết quả ra rồi!”

Thượng Quan Dật Thái vội vàng quay đầu

Gương mặt vui vẻ của trợ lý trong giây phút nhìn thấy nội dung trên điện thoại bỗng chốc không còn nữa, tái mặt không dám nhìn Giám đốc Thượng Quan

Thượng Quan Dật Thái giật lấy điện thoại của trợ lý, tức đến nỗi phải đứng bật dậy, không quan tâm đến sự ngăn cản của trợ lý, đẩy người ra trực tiếp đi vào, mọi người ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, giao tình nhiều năm như vậy làm như thể có là có ý gì?

Đạo diễn Phùng là một người đàn ông trung niên với hàng râu quai nón, thích những khung hình có cảm xúc có chất lượng, có yêu cầu rất7cao đối với tác phẩm của mình, nhưng ngoài công việc thì ông là một người nhiệt tình đến mức khiến người ta không dám lại gần.

Thượng Quan Dật Thái không muốn nể mặt một đạo diễn nhỏ nhoi như vậy, có thể trước mặt người khác ông ta còn có tư cách, nhưng trước mặt cô thì vẫn chưa đủ đâu, nhưng lần này là cô ta đến cầu xin người ta, bắt buộc phải nhịn xuống: “Chào đạo diễn Phùng.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 124

“Người đẹp Thượng Quan, khách quý, hoan nghênh cô đến đây.” Thượng Quan Dật Thái đẩy cái ôm đầy mùi thuốc lá ra, đừng có chơi trò này với cô ta: “Đạo diễn Phùng đã gặp được diễn viên tài năng nào vậy, sao không giới thiệu cho tôi với, sợ tôi sẽ cướp đi sao?”

Đạo diễn Phùng nhiệt tình cười ha ha, không ôm thì thôi: “Đâu có đầu có, không so được với cô Thượng Quan đây, gì mà tài năng hay không tài năng chứ, chỉ là trong sự nghiệp chọn diễn viên của tôi từ trước tới nay, đây là lần nhẹ nhàng và thoải mái nhất, cô cũng biết bình thường những lúc như thế này sẽ có hết người này đến người khác gọi đến, ai cũng coi tự coi mình là ông nội, lần này cô đoán xem mọi chuyện diễn ra như thế nào, tất cả mọi điều đều do người trong đoàn toàn quyền quyết định! Ha ha! Thượng Quan Dật Thái không muốn cười chút nào

“Việc giữ bí mật khi chọn vai quả nhiên rất hay, lần sau cứ thế mà làm, lần này tôi còn phải cảm ơn Giám đốc Thượng Quan đã ủng hộ công việc của chúng tôi, cô ngàn vạn lần đừng cướp đi những nhân tài của chúng tôi, công việc của chúng tôi sắp kết thúc rồi, thế này nhé, lát nữa chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm để chúc mừng nhé!”

Sắc mặt của Thượng Quan Dật Thái vô cùng khó coi, cái gã râu quai nón này dám đắc tội cô, coi cô là con ngốc chắc, bữa cơm chúc mừng à? Nói nhiệt tình như thế nhưng vẫn không che giấu được ý đồ muốn chặn lời không cho người ta nói: “Không cần đâu, để khi khác có thời gian, đạo diễn bận tiếp đi.”

“Vậy được, có thời gian thì cùng nhau ăn bữa cơm.” Không phải ông ta không nể mặt Thượng Quan Dật Thái mà là người mà cô ta đưa đến không phù hợp, vừa hay lần này có một diễn viên khiến ông ta bất ngờ, không còn cách nào khác, sau này có cơ hội sẽ tiếp tục hợp tác vậy, Thượng Quan Dật Thái cũng không thiếu một đối tượng hợp tác như ông ta

Khinh Nhuệ bước ra từ studio, không thể không quay ngược lại an ủi Thượng Quan Dật Thái: “Chị Thượng Quan, là do em chưa đủ tốt vẫn còn nhiều thiếu sót, sau này em nhất định sẽ tiếp tục cố gắng, lần này không được thì đành vậy.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 146: C146: Ở gặp tô thanh thi

Thượng Quan Dật Thái dùng ánh mắt sắc lẹm liếc cậu ta một cái, Tiểu Khinh Nhuệ lập tức ngậm miệng.

Vấn đề ở đây là kinh nghiệm sao, những người mà cô đưa đến đương nhiên là không cần có khả năng diễn xuất, gã họ Phùng thế mà dám không nể mặt cô ta, cứ chờ xem: “Không phải do em.” Lời thốt ra xong lại thấy hơi cứng nhắc, cô ta đeo kính râm vào, nhìn về phía trợ lý: “Đưa cậu ấy về đi.”

“Vậy..

em đi về trước đây…” Cậu chỉ là một nhân vật nhỏ, không thể đắc tội với bọn họ được.

“Vâng, thưa Giám đốc.”

Thượng Quan Dật Thái rất phiền lòng, tất cả mọi việc đều không theo ý muốn, vậy mà còn không tìm được chỗ để phát tiết, đứng dưới ánh mặt trời gay gắt càng khiến người ta bức bối hơn, kế hoạch ưu tiên chết tiệt, không có nó thì bước đi của cô ta sẽ khó khăn hơn à, vớ vẩn.

Thượng Quan Dật Thái nhẫn nhịn cơn giận trong người, cầm điện thoại lên, gọi thư ký lái xe đến để đón cô ta quay về, trời nóng đến mức có thể thiếu chết người luôn, đúng là cái đồ không hiểu tình hình, lúc này điện thoại trong tay cô ta lại reo lên trước.

“Giám đốc Thượng Quan, tôi không còn cách nào khác nên mới gọi chị, chị mau giúp tôi nghĩ cách, nếu không thì chương trình tuần sau của tôi không xong rồi, chị còn nhớ phó tổng của công ty kiến trúc Đặc Kỳ không, tiết mục của chúng tôi tuần sau cần sự tham gia của ông ta, còn là do chị giới thiệu nữa, nhưng đột nhiên ông ta để thư ký bảo không đến nữa, chị nói phải làm sao, rõ ràng đã đồng ý rồi, tuyên truyền các thứ chúng tôi cũng làm xong, sao có thể nói không đến là không đến luôn được

Chị Thượng Quan, chị mau nghĩ cách giúp tôi, nếu mà chương trình không phát sóng đúng giờ thì chúng tôi sẽ mất hết mặt mũi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.