*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Anh đâu có bắt ông ấy đi chăn lợn, nếu không muốn làm thì có thể cuốn gói, tiền phá bỏ hợp đồng anh cũng không cần nữa.”
Hạ Diệu Diệu đập tay vào tủ đầu giường, nhìn anh như nhìn quỷ: “Anh định ngang với em đấy à!”
Hà Mộc An ngập ngừng một lúc rồi bỏ hoa quả trong tay xuống, kéo tay cô lại giúp cô xoa bóp.
Cô nhìn anh trừng trừng, cả ngày chẳng yên thân: “Còn có Hạ Vũ nữa, lần sau nếu anh họp thì dẫn nó theo, để nó được tiếp xúc với sự đời, cứ nhìn cái dáng vẻ nhu nhược ấy là thấy tức.”
Hà Mộc An nhìn cô.
“Chỉ là dẫn nó theo thôi, anh cũng chẳng thiệt gì, anh nhìn em như thế làm gì, nó đâu phải là cái loại người tài anh dẫn theo một lần là có3thể gây nên ảnh hưởng không tốt đối với Hòa Mộc!”
“Ý anh không phải là như vậy, anh là lo cho Hạ Vũ, em cũng nhìn thấy rồi đấy, bình thường gặp anh cậu ấy đã như thế. nếu như em cậu sợ tinh thần cậu ấy căng thẳng quá độ thì anh không có vấn đề gì.”
Cô suýt thì quên mất điểm này: “Vừa hay để cậu ấy theo anh luyện gan.”
…
Sau nửa tháng bận rộn chuẩn bị, tiệc đầy tháng của cậu chủ nhỏ nhà họ Hạ đã nô nức bắt đầu, nếu như đám cưới khách đến chủ yếu là người lớn, thì lần này chính là bữa tiệc lớn dành cho các bạn nhỏ là con cái của các đối tác dưới trướng Tập đoàn Hòa Mộc.
Tạo hình cỡ lớn của các nhân vật hoạt hình được đặt ở nơi bắt mắt dễ2thấy nhất của núi Hà Quang; những nhân vật trong các bộ truyện tranh nổi tiếng của công ty dưới trướng Hòa Mộc được người thật đóng vai đi đi lại lại; bóng bay đầy màu sắc được buộc thành chùm ở mọi ngóc ngách; trên hành lang, trên cây, đèn lồng được treo đầy đủ; tất cả đều xong xuôi chỉ chờ tối đến để phô bày hết vẻ đẹp.
Hà Hạ Thổ suýt nữa thì trở thành tên chính thức của cậu bé. Đến hôm nay đã tròn một tháng nhưng khi ở trước mặt mẹ, ngay cả thở mạnh cậu bé cũng không dám, chỉ sợ Thổ Hạt Sắc sẽ trở thành tên ở nhà của mình.
Hà Nhị thiếu gia có tên ở nhà là Hà Bất – cái tên còn khó nghe hơn cả Hà Hạ Thổ.
Hạ Diệu Diệu cảm thấy cô và An1An cộng lại tuy không dám nói là kiến thức đầy bồ, là những nhân vật phong lưu nhưng tuyệt đối có thể tính là có học thức uyên bác, nổi bật hơn người, kết quả con trai cô lại là Hà Bất. Cô thật sự nghiền ngẫm không ra cái tên này có chỗ nào khiến người ta phải nể phục.
Thực tế chứng minh, cậu bé tên gì không quan trọng, dù tên thế nào thì cậu vẫn là mục tiêu được mọi người săn đón và tán thưởng trong ngày hôm này. Cậu bé có tên là Hà Hạ Thổ đi chăng nữa thì người ta vẫn có thể tìm ra vô số điển tích điển cố để gán cho cái tên đó những mỹ từ và ý nghĩa đẹp đẽ.
Hôm nay Hạ Thượng Thượng mặc chiếc váy công chúa màu đỏ, tay cầm gậy1phép dẫn theo một đám bạn nhỏ với người giúp việc chạy xa.
Hà Bất được bọc trong chiếc mền màu tím bên trên là những hàm ý tốt đẹp mà dì Cao thêu lên, thể hiện rõ ràng nền tảng văn hóa phong phú sâu sắc của nhà họ Hà. Ngay cả chiếc xe nôi của em bé cũng là do một người thợ mộc lành nghề nào đó làm ra, những người nhà họ Hạ chỉ biết tặng vòng vàng dây bạc thấy thế thì tái mặt.
Họ hàng anh em bên nhà họ Hạ cũng rất biết thời thế, họ biết mình không giàu có như khách bên nhà họ Hà nên cũng rất khéo tụ họp lại với nhau nói về những vấn đề họ hiểu mà lại không hạ thấp giá trị bản thân rồi ngồi thưởng thức cảnh đêm ở núi Hà Quang,1cũng không cậy vào thân phận của Hạ Diệu Diệu để làm ra chuyện gì quá đáng.
Núi Hà Quang rất lớn, chỉ cần là những nơi có thể để được bộ bàn ghế thì đều có người ngồi uống trà, ngắm cảnh núi non, nghe tiếng hạc kêu, mọi người đều hận Hà phu nhân không thể mỗi năm sinh hai đứa để mỗi năm đều được đến đây ngắm cảnh này.
Hạ Diệu Diệu mặc một chiếc váy liền thân màu tím, tóc búi lên, cùng Hà Mộc An tiếp đón khách khứa nườm nượp giữa những dải lụa bay bay, một cảnh tượng không thể náo nhiệt xa hoa hơn.
Hà Bất vô cùng phối hợp mở đôi mắt giống hệt ba nhìn mọi người.
Phó Khánh Nhi cũng là một vị khách được mời đến, khi nhận được thiệp mời cô đã rất kinh ngạc, nhưng cô đã từng gặp Hạ Diệu Diệu cũng coi như là quen biết cộng thêm quan hệ của cô với Hạ Vũ thì được mời cũng là chuyện hợp lý.
Phó Khánh Nhi vốn không muốn đến đây, trong những dịp như thế này của nhà họ Hà gửi thiệp cho cô chỉ là khách sáo mà thôi, cô có đến hay không thì gia chủ cũng sẽ không quá để ý, kết quả Hoàng tổng không biết từ đâu mà biết được cô nhận được thiệp mời liền lập đội Hoa Hàng đến đây để chúc mừng cậu chủ nhỏ.
Nên cô không thể không đến được, dù sao cũng có cảnh đẹp nức tiếng thì đến thôi.
Từ sớm Hà Diệt đã hẹn mấy ông bạn già của mình ra sau núi thả chim ưng rồi.
Hà Mộc An nhắm một mắt mở một mắt coi như không thấy.
Mộc Tú Tranh cười tươi rói đón nhận những lời khen tới tấp của khách đến, cười đến là ngây thơ vô tư, nếu không phải hôm nay bà mặc chiếc sườn xám màu xanh ngọc thì phải trông trẻ ra ít nhất năm tuổi.
Tấn Ngụy ký tên ở bàn tiếp đón, khi bước vào thì nhìn thấy ngay Mộc Tú Tranh đang đứng giữa các phu nhân quyền quý vui vẻ hưởng thụ đãi ngộ như nữ vương, ông chỉ nhìn vậy rồi thu lại ánh mắt bước về phía Hà Mộc An.
Ngay khi ông ấy bước vào, Mộc Tú Tranh cũng nhìn thấy ông, trong đám khách đi thành đôi thành cặp thì tuổi tác và tình trạng đơn thân của ông rất dễ gây chú ý, chứ chưa kể đến sức hút của riêng bản thân ông ấy.
Hai người gần như đồng thời dời ánh mắt đi, Mộc Tú Tranh hơi khó chịu nhưng tâm trạng đó lập tức bị đè xuống, chẳng qua chỉ là không được thành đôi thôi, vì yêu nên hận ư, nếu thế thì Mộc Tú Tranh bà cũng quá kém cỏi rồi: “Lúc nãy nói đến đâu rồi nhỉ, tôi nhớ ra rổi, tô vẫn thích Đông Châu hơn…”