“Vừa rồi ở phía dưới em thấy người rất kỳ quái.” Họ đi thẳng tới tầng một, Hà 3Mộc An chưa bao giờ sử dụng nhà để xe dưới hầm, xe của anh phải phơi nắng, bở2i vì không phơi thì làm sao mua xe mới, nhưng mà trước mắt anh chưa từng đổi 5một chiếc xe vì lý do này.
“Có gì kỳ quái?”
Cửa thang máy đón4g lại, Hạ Diệu Diệu nghiêng người dựa vào lưng anh, trán chạm vào cánh tay Hà0 Mộc An.
Hà Mộc An gọi cô hai lần nhưng không đẩy ra.
“Thì khóc thôi, ngay trước mặt nhiều người như vậy mà khóc vô cùng đau lòng, cũng rất nhiều năm rồi em không gặp người khác khóc như vậy, khi còn bé cũng rất ít, anh thì sao? Anh đừng nói, em đoán anh chưa từng trải qua chuyện như vậy, em còn tìm một cớ tốt, xem cho xong.”
“Em có thể chú ý một vài chuyện có ích, mới từ Paris trở lại, em không có chuyện đứng đắn gì cần phải xử lí à?”
“Có, nhưng gần đây không hiểu sao không vươn lên như trước kia, haizz, nếu em không gả cho anh thì tốt rồi, nhất định em vẫn đang cố gắng làm việc, một cô gái tốt, trong lòng luôn hướng về phía trước, cô gái trong top năm trăm CEO giỏi nhất thế giới trong tương lai!”
Hà Mộc An liếc nhìn cô.
“Hehe, em xin lỗi vì lúc đầu khinh bỉ anh. Trước kia em thật sự nghĩ là mình liều mạng như ba mẹ! Cả đời đều phải dâng hiến cho công việc!”
“Ừ.” Tranh cãi chuyện này với cô để làm gì chứ, cô có lý tưởng, sao cô lại không có lý tưởng chứ, lý tưởng của ai cũng không kiên định bằng của cô: Ăn uống no đủ. Không liên quan gì đến chuyện vươn lên, dù phải đào ba thước cũng phải thực hiện lý tưởng.
Bây giờ lý tưởng ấy đã thực hiện được. Còn dã tâm? Hạ Diệu Diệu không có cái đó, đã lâu rồi cô không có những thứ có độ khó cao như vậy, giống như vịt con xấu xí muốn trở thành thiên nga trắng, nhưng nó không nghĩ tới muốn đứng đầu trên trời cao, làm muôn loài chim thần phục, đây là hạn chế giống loài.
“Anh đang thầm oán em đúng không?” Hạ Diệu Diệu đưa tay xuống dưới, tìm một chỗ nhiều thịt rồi dừng lại.
Hà Mộc An cầm bàn tay xấu xa của cô: “Đừng nghịch, anh không có.”
Đinh!
Hai người giả vờ đứng đắn đi ra thang máy, người đàn ông cao lớn chững chạc, người phụ nữ xinh đẹp có trí thức.
Trong nháy mắt sống lưng nhân viên ở sảnh trước thẳng tắp, nụ cười ngọt ngào thêm ba phần, vô hình lại được rót đầy năng lượng kiên nhẫn.
Hạ Diệu Diệu nhìn về phía cửa sổ, lại thấy cô gái kia vẫn còn ở đó, vội vàng tiến lên hai bước, kéo cánh tay Hà Mộc An: “Chính là cô ta, vẫn còn ở khóc kìa, cô bé nhỏ như vậy, không phải bị nhân viên công ty các anh lừa gạt tài sản, lừa gạt tình cảm rồi mang thai chứ?” Chuyện mang thai thật không giúp được, nhất là muốn nhưng lại không có năng lực giữ lại…
Trong nháy mắt, Hà Mộc An cau mày, kéo cô vợ đang thương gió buồn thu muốn rời đi thật nhanh.
Cô gái kia đột nhiên đứng lên chạy tới.
Chân mày Hà Mộc An nhíu chặt hơn, có một loại người, trời sinh ra lấy oán báo ơn! Hà Mộc An lạnh lùng, không bước chậm lại làm chuyện vô ích.
“Là anh! “Vẻ buồn bã trên mặt cô gái giảm đi một chút, bất ngờ và mây mù bị xua tan sau thời gian dài chờ đợi: “Quá tốt rồi, tôi đã nghĩ là sẽ không gặp được anh… Cảm ơn anh, ngày đó là tôi ngây thơ, thật sự cảm ơn anh…” Cô gái vừa nói vừa khom người cúi đầu chín mươi độ nhiều lần, lộ ra vẻ thật tình không giả dối chút nào: “Cảm ơn anh, cảm ơn anh… Cảm ơn…”
Xung quanh tò mò không hiểu, rất nhiều ánh mắt như có như không lướt qua.
Nhân viên quầy phục vụ cực kỳ chuyên nghiệp, không ai hóng chuyện, đứng im ở vị trí của mình.
Hạ Diệu Diệu híp mắt lại, trong nháy mắt cách gọi cô bé lúc ở tầng trên đổi thành “con đ* nhỏ”, nữ sinh lên chức đàn bà, chuyện đau thương buồn bã cũng không khiến người ta thông cảm.
Sắc mặt Hà Mộc An cực kỳ khó coi, anh cố nước đi nhưng lại bị Diệu Diệu giữ chặt: “Nếu như mỗi người được tôi giúp đỡ đều phải nói cảm ơn, vậy mỗi ngày tôi đều không cần làm việc gì, chỉ dọn cái ghế ra ngồi để người ta lạy là đủ rồi.”
Hạ Diệu Diệu chợt run rẩy trong lòng, nhanh chóng buông tay anh ra, cũng không đạp chân anh nữa, cúi đầu ngượng ngùng.
Hà Mộc An nhìn cô.
Hạ Diệu Diệu cúi đầu thấp hơn, cô cũng không cố ý, không thể có phản ứng sao? Ai biết anh có giấu cô làm chuyện gì không thể để cho người khác biết không… Được rồi, cô sai rồi, anh bị oan, cô suy nghĩ đen tối được chưa.
Hà Mộc An dời mắt, kéo tay cô, rời đi. Nếu như mỗi một người cũng có thể vì loại chuyện nhàm chán “cảm ơn, rất xin lỗi” chặn anh lại thì anh cũng không cần làm gì khác.
Sắc mặt cô bé kia nhợt nhạt, trong lòng bị tổn thương, có việc gì mất mặt hơn là bị cười nhạo vì lời cảm ơn mà mình tự nghĩ là tốt.
Lúc bị đòi nợ, bởi vì không phải cô ta nợ nên cô ta có thể chống đỡ không chịu cúi đầu; nhưng những lời vừa rồi của người kia rõ ràng nói về cô ta, suýt chút nữa thì nói cô ta cản đường, làm sao cô ta không suy nghĩ được chứ.
Cô ta mới bước vào xã hội, dùng lòng tốt đưa lên một khối xương sườn mà dù mình chết đói cũng không nỡ liếm một chút, nhưng đối phương nhìn cũng không chịu liếc mắt nhìn, còn nói thẳng muốn anh ta chết no.
Cô ta ngồi chồm hỗm dưới đất, gập người lại, sự oan ức tràn ra, xuyên qua tim, đè ép khiến cô ta thấy ngột ngạt…
Lần này không có nhân viên nào tỏ ra thương hại cô ta hay muốn giúp đỡ, thật sự là không có mắt mà, Hà phu nhân sẽ nghĩ như thế nào về ông chủ của bọn họ đây, nghĩ ra sao về những người giúp đỡ chăm sóc ngài Hà, nếu không biết còn tưởng rằng tập thể các cô ăn hiếp bà chủ, ông chủ của họ là loại người đó à?
Không tới sớm không tới trễ, lại tới đúng lúc để bôi đen ông chủ!
Cô bé càng khóc lóc khổ sở, đau đớn, tại sao cô ta làm gì cũng không tốt, tại sao…