Đầm Lầy Mùa Xuân

Chương 11: C11: Chương 11



“Thang Yểu, tớ muốn theo đuổi cậu.”

Dưới ký túc xá có cửa gió, gió mạnh đến mức tuyết dường như đã rơi trên hoa hồng đỏ.

Đối mặt với lời bày tỏ đột ngột của Tôn Tự, Thang Yểu cảm thấy bất ngờ, cũng hơi ngại ngùng.

Nhưng cô ôm bó hoa, ngây người hết nửa giây rồi từ chối tình cảm, nói rằng cô không có ý nghĩ như vậy, mong rằng họ vẫn có thể hòa hợp như trước.

Lữ Thiên đã nói trước với cậu, trong đầu Tôn Tự cũng đã có kế hoạch.

Cũng có thể coi cậu là một người tương đối điềm tĩnh, cậu gãi đầu, nói với Thang Yểu: “Cậu mang hoa về phòng đi. Lữ Thiên cũng nói với cậu rồi đấy, chung cư nhà tớ là khu tái định cư, ở đó toàn là hàng xóm lâu năm của nhà tớ, nếu thấy tớ đột nhiên mang về một bó hoa hồng đỏ thắm, cả chung cư sẽ biết tớ theo đuổi thất bại, mắt mặt lắm…”

Thang Yểu cười, nói: “Vậy thì tớ sẽ nhận bó hoa này trước, lát nữa chuyển tiền trả lại cho cậu.”

“Không, không, thật sự không cần mà, đừng làm tớ khó xử.”

Tôn Tự xoay người Thang Yểu lại, đẩy cô vào trong tòa nhà ký túc xá: “Vào nhanh đi, đừng chuyển tiền đấy, cậu mà chuyển tiền thì tớ không nhận đâu.”

Đi được hai bước, Thang Yểu quay đầu nói: “Cảm ơn cậu đã mang hoa và đồ ăn đến, khi nào Lữ Thiên nghỉ đông trở về, tớ bảo cậu ấy thay mặt phòng tớ mời cậu một bữa.”

“Này, quên chuyện đó đi, nếu bà cô đó mà biết chuyện hôm nay thì cậu tuyệt đối đừng để cậu ấy mời tớ “đi ăn riêng” đấy.”

Thang Yểu mỉm cười, vẫy tay: “Tớ lên đây, tạm biệt.”

Thời tiết thật sự rất lạnh, trời còn nổi gió, Tôn Tự rụt cổ vào áo khoác, vẫy tay: “Vậy nhé, tạm biệt, sau Tết gặp lại.”

Dù sao họ cũng là bạn bè, Tôn Tự không muốn diễn trò ấu trĩ, chuyện không thành thì sẽ lăn lộn khóc lóc, Thang Yểu đối mặt với chuyện này còn tự nhiên hơn.

Cách hai người cười nói, nếu không tính đến nội dung cuộc trò chuyện, thì trông họ không khác gì một cặp tình nhân trẻ trong trường, vừa bắt đầu yêu đương.

Trong lúc họ nói tạm biệt, một chiếc xe trắng cách đó vài mét đã quay đầu, rời khỏi ký túc xá.

Thang Yểu ôm bó hoa về phòng. Tối đến, Lữ Thiên vừa vào cửa đã bị cô bắt lấy, cho tay vào trong áo khoác “tra tấn” bạn mình.

Mãi về sau cô mới biết, những bữa liên hoan và gặp gỡ với Tôn Tự trước đó đều có dấu vết của cô bạn cùng phòng đổ thêm dầu vào lửa.

“Hay quá nhỉ, Lữ Thiên, cậu là trưởng phòng của bọn mình, vậy mà khuỷu tay lại hướng ra ngoài…”

Lữ Thiên bật cười theo Thang Yểu, ngã xuống ghế xin tha: “Tớ đâu dám, Tôn Tự là bạn từ nhỏ của tớ, tớ hiểu rõ cậu ấy, thấy cậu ấy tử tế nên mới giúp đỡ hai lần. Từ giờ tớ không dám nữa đâu, tớ thề đấy!”

Trần Di Kỳ thò đầu ra khỏi giường, hỏi: “Nhưng mà Thang Yểu này, thật ra Tôn Tự cũng tốt mà, cậu không cân nhắc chút nào sao? Có muốn tiếp xúc thêm không?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 568

Thang Yểu lắc đầu.

Trong lúc lắc đầu, cô chợt nhận ra mình đang nghĩ đến ai đó, nhưng chưa nghĩ được bao lâu thì điện thoại reo.

Là Văn Bách Linh.

Thang Yểu vẫn nhớ chuyện anh không trả lời tin nhắn, vậy nên cô giận dỗi bắt máy, không nói gì cả.

“Tối nay có muốn đi ăn không?” Văn Bách Linh hỏi.

Chỉ một câu hỏi như vậy, Thang Yểu đã quên hết cơn giận của mình.

Cô ngây người một lúc, khi trả lời, giọng điệu cô còn hơi bất ngờ: “Anh về nước rồi à?”

Văn Bách Linh khẽ cười qua điện thoại: “Chẳng phải em nói đã có tiền rồi sao, anh đặc biệt về nước để được em mời một bữa đấy.”

Thang Yểu lại cố tình nói: “Nhưng anh không trả lời tin nhắn, em tiêu hết tiền rồi, bây giờ không còn tiền mời anh nữa đâu.”

Văn Bách Linh chiều lòng cô, lại nói đùa: “Vậy à? Tiếc quá. Hay là anh đặt vé máy bay quay lại bên kia?”

“Anh muốn ăn mì bò giá bảy tệ rưỡi trong nhà ăn không?”

“Không thành vấn đề.”

Thang Yểu hỏi: “Bây giờ anh đang ở đâu?”

“Dưới lầu.”

“Ý anh là…”

“Đúng rồi, dưới lầu ký túc xá.”

Thang Yểu chạy nhanh hết cỡ, đi thay quần áo, vội vàng xuống lầu, phòng cô nằm trên tầng sáu, vừa chạy ra khỏi hành lang đã thấy Văn Bách Linh đứng trong hoàng hôn đầy gió tuyết.

Tuyết bao phủ mặt đường, anh mặc áo khoác dài màu đen, hai tay đút trong túi quần, đứng ngoài xe chờ cô.

Hình như anh đã đổi sang xe màu trắng, Thang Yểu chưa nhìn thấy bao giờ.

Thang Yểu chạy đến, anh ngại ngùng giơ tay vuốt lại tóc bị gió thổi rối, cô nghe anh nói: “Lâu rồi không gặp.”

Đúng là đã lâu rồi họ chưa gặp nhau, Thang Yểu hỏi Văn Bách Linh về khi nào, anh nói chỉ vừa xuống máy bay vài tiếng trước, chuyến bay vừa hạ cánh giữa trưa.

“Có thật là anh quay lại vì bữa ăn không đấy?”

“Không thì sao?”

Văn Bách Linh mở cửa xe cho Thang Yểu, nói: “Lên xe đi.”

Chiếc xe mới mua, kiểu dáng khá bình thường, lái vào trường cũng sẽ không quá nổi bật, gió ấm từ máy điều hòa phả ra, trong không gian kín có mùi da mới.

Văn Bách Linh đã quen với chuyện mọi việc diễn ra suôn sẻ, ở nhà còn có anh có anh trai lớn hơn anh mười tuổi hỗ trợ, cả đời cũng chưa từng gặp chuyện gì khiến anh lo lắng quá.

Anh cảm thấy Thang Yểu thú vị, thỉnh thoảng lại nhớ đến cô, nhưng cũng không đến mức không thể xa cô.

Ban chiều nhìn thấy cô nói chuyện thân thiết với chàng trai khác, anh quay xe rời đi, tìm gặp bạn bè.

Bọn họ vui chơi ở những địa điểm cố định, ngày nào cũng ồn ào náo nhiệt.

Loại trà ngon nhất được pha trên bàn trà của hội quán, luôn luôn có người ngồi bên bàn chơi đàn tranh.

Văn Bách Linh cầm trong tay mấy lá bài tốt, sắp thắng ván này, nhưng lại không thấy vui vẻ chút nào.

Anh ném mấy lá bài lên bàn, đứng dậy lấy chìa khóa xe và áo khoác, đi ra.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1581

Bạn anh hỏi, sắp đến giờ ăn rồi còn làm gì thế? Không ăn à?

Văn Bách Linh không nhìn lại: “Ngột ngạt quá, ra ngoài hít thở không khí trong lành.”

Một người bạn khác ở phía sau than thở rằng hôm nay đã tốn nhiều tiền để trang hoàng.

“Tôi dùng máy điều hòa tốt nhất trên thị trường đấy, tốn đến sáu con số, không có chuyện ngột ngạt được.”

“Chắc chắn là mua phải hàng giả rồi”, Văn Bách Linh lạnh lùng nói, mở cửa rời đi.

Anh nói ra ngoài hít thở không khí trong lành, vậy nên đã lái xe đến dưới ký túc xá của Thang Yểu.

Còn gì tuyệt vời hơn chuyện nghe Thang Yểu ngạc nhiên nói “Anh về nước rồi à?” qua điện thoại. Văn Bách Linh đột nhiên không còn cảm thấy buồn chán, giờ lại có hứng đùa giỡn với cô, hỏi cô đường đến nhà ăn.

Thang Yểu ngơ ngác nhìn anh: “Anh thật sự muốn ăn trong nhà ăn à?”

Văn Bách Linh lại trêu chọc: “Chẳng phải em nói không có tiền sao? Ăn ở nhà ăn tiết kiệm hơn, lại còn gần.”. Truyện Việt Nam

“…Thật ra em vẫn còn tiền, mình đi ăn nhà hàng cũng được.”

Thang Yểu ngồi ở ghế phụ, quay đầu nhìn Văn Bách Linh, quan tâm anh: “Thói quen ăn uống ở nước ngoài rất khác, anh lại đi lâu như vậy, có đặc biệt muốn ăn món gì không?”

Từ đầu đã không có.

Văn Bách Linh có đầu bếp riêng, nhà anh trai cũng vậy, người đó không chỉ biết nấu ẩm thực phương Bắc mà còn có thể nấu ẩm thực địa phương. Thật ra anh ở nước ngoài hay ở Bắc Kinh cũng không khác gì.”

Nhưng Thang Yểu hỏi nghiêm túc như vậy, anh lại cảm thấy muốn ăn lẩu.

“Thang Yểu, em muốn ăn lẩu không? Không phải lẩu Tứ Xuyên hay Trùng Khánh đâu nhé. Hay là ăn lẩu nước trong ở phố cổ?”

Thang Yểu gật đầu: “Em ăn được, không kiêng món nào.”

Thang Yểu ngại chuyện Văn Bách Linh không chọn nhà hàng giá mấy ngàn tệ một người. Anh đỗ xe trước một con hẻm nhỏ ở phố cổ, đi vào trong tìm quán ăn nổi tiếng lâu đời.

Thật ra, họ không liên lạc nhiều với nhau, Văn Bách Linh cũng không phải kiểu người nhiều lời, nhưng ăn bữa ăn này, Thang Yểu không cảm thấy quá xa cách.

Trong bữa ăn, Văn Bách Linh dùng đũa gắp một miếng lòng, thúc giục cô đưa đĩa sang: “Nhanh lên, chín quá sẽ không ngon đâu.”

Miếng lòng được đặt vào đĩa, chấm với tương mè, ăn vừa miệng.

Thấy Văn Bách Linh đặt đồng hồ đếm ngược về không, Thang Yểu tò mò, đây là lần đầu tiên cô thấy có người nhúng lẩu mà dùng đồng hồ đếm ngược canh thời gian.

Nuốt miếng lòng xuống, cô không kiềm lòng được mà hỏi: “Bình thường anh ăn uống kỹ vậy sao?”

Văn Bách Linh khóa màn hình điện thoại: “Không, bình thường anh ăn uống qua loa thôi, hôm nay làm thế là để phục vụ em đấy.”

Ăn xong, Thang Yểu chủ động đứng lên đi thanh toán.

Hai người ăn không đến năm trăm tệ, giá này vẫn nằm trong mức cô chấp nhận được.

Tham Khảo Thêm:  Chương 741

Ký túc xá giám sát giờ ra vào, Văn Bách Linh lái xe đưa Thang Yểu về ký túc xá, trong đêm anh khẽ mỉm cười, nghiêng người lấy chiếc túi giấy in hoa văn tinh xảo từ ghế sau đưa cô.

Thang Yểu không hiểu tại sao anh đưa cô, chần chừ nhận lấy, nhưng Văn Bách Linh thoải mái nói đó là đồ ăn nhẹ ở sân bay khi về nước, cũng không đáng giá bao nhiêu, khó có thể xem là quà năm mới.

“Chẳng lẽ anh là đàn ông trưởng thành lại tay không bắt em mời anh một bữa? Mất mặt lắm.”

Văn Bách Linh cố tình nói, sau đó lại lảng sang chuyện khác: “Khi nào em về nhà?”

Thang Yểu ôm chiếc túi giấy, nói: “Dạ, ngày mai.”

“Thượng lộ bình an.”

Khi về phòng, Thang Yểu gọi cho mẹ, trước khi ngủ, cô còn nhớ lại món quà của Văn Bách Linh.

Một hộp sô cô la.

Nhưng bên trong có một tấm thiệp gấp ghi “Chúc mừng năm mới”, còn có tờ năm trăm tệ mới toanh.

Thang Yểu lập tức nhận ra, Văn Bách Linh trả lại tiền ăn tối nay cho cô.

Sau khi đưa Thang Yểu về ký túc xá, Văn Bách Linh đến thẳng sân bay.

Anh đang làm thủ tục lên máy bay thì nhận được cuộc gọi của cô.

Văn Bách Linh không mang theo hành lý, chỉ cầm vé và điện thoại trong tay.

Anh áp điện thoại vào tai, vừa nghe máy vừa vào máy bay, được tiếp viên hàng không hướng dẫn, anh ngồi vào ghế rồi nói: “Sao thế, sao lại gọi trễ thế này?”

Thang Yểu có lẽ là kiểu người không dễ nổi giận, giọng cô không vui nhưng lịch sự cảm ơn anh trước, nói rằng cô đã mở quà và cảm ơn anh vì hộp sô cô la.

Sau đó cô hít một hơi thật sâu rồi hỏi: “Không phải đã nói hôm nay em mời anh à? Sao anh lại trả tiền cho em? Em không cần tiền, anh đến lấy về đi.”

Bên ngoài cửa sổ, có một chuyến bay khác chuẩn bị cất cánh, đèn báo hiệu trên đường băng nhấp nháy.

Văn Bách Linh nhìn cổng ra máy bay, mỉm cười: “Không quay lại được, anh lên máy bay rồi.”

Cô gái trên điện thoại im lặng vài giây, có lẽ vì cô không biết lịch trình của anh, hỏi anh ngờ vực: “Anh… phải đi rồi à?”

“Ừ, ăn xong rồi nên chuẩn bị đi thôi.”

Văn Bách Linh chợt nhớ lại một cảnh tượng trong bữa ăn.

Lúc đó, Thang Yểu đang kể anh nghe chuyện vui ở trường, anh không để ý lắm, gắp viên thịt từ nồi lẩu sôi cho vào miệng, viên thịt nóng làm anh giật mình, ngại ngùng nhả ra.

Cô lấy khăn giấy che miệng, mặt đỏ bừng, nói với anh: “Văn Bách Linh, đừng nhìn em nữa được không?”

Giọng nói trong ký ức của anh cũng chính là giọng nói trong điện thoại, Thang Yểu đang hỏi: “Còn tiền thì sao? Em đã hứa sẽ trả tiền mà, bây giờ không thể nhận tiền được đâu.”

Trước khi Văn Bách Linh tắt máy, anh đã chọn ngày cho lần gặp nhau tiếp theo: “Vậy tạm thời em giữ tiền đi, lần sau anh mời em một bữa.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.