Đầm Lầy Mùa Xuân

Chương 47: C47: Chương 47



“Thang Yểu, em hiện tại có bạn trai không?”

Câu này nghe rất quen, Thang Yểu cảm thấy mũi mình chua xót.

Thang Yểu nhớ lại mùa xuân năm ấy, cô ngại ngùng nói với bạn cùng phòng việc mình yêu đương với Văn Bách Linh.

Lữ Thiên trêu đùa cô, Trần Di Kỳ cũng lên tiếng ầm ĩ.

Chắc chắn khuôn mặt cô đã đỏ cả rồi, làn da nóng bừng lên như bị phơi nắng dưới ánh mặt trời gay gắt trong lúc huấn luyện quân sự.

Lữ Thiên và Trần Di Kỳ hóng hớt hỏi cô, yêu đương với người có tiền cảm giác như thế nào.

Có lẽ đám bạn cùng phòng mong chờ nhận được một vài câu trả lời lãng mạn, chẳng hạn như ăn chơi phung phí, tiêu tiền như nước, hay là đồ ăn Pháp, du thuyền, máy bay tư nhân, những thứ chỉ có thể nhìn thấy trong phim ảnh và chương trình truyền hình.

Nhưng khi đó, Thang Yểu phải đối mặt với việc người yêu có sự chênh lệch rất lớn về mọi mặt trong cuộc sống, bởi vì cô quá thích anh mà cảm thấy lo lắng.

Cô lắc đầu, chỉ cảm thấy mình giống như bước vào vũng đầm lầy, tỉnh táo mà hãm vào trong đó.

Điều không ngờ tới chính là, nhiều năm trôi qua như vậy, cô vẫn lại sa chân vào vũng đầm lầy kia.

Nhịp tim vẫn đập nhanh như cũ.

Hàng cây xanh trong khu chung cư cũ lung tung lộn xộn, nhánh cây thấp bên đường chưa kịp cắt tỉa, chồi non mới nhú nhô lên cao.

Những nhánh cây đó cách thân xe rất gần, bị radar trong hệ thống cảnh báo phát hiện, liên tục phát ra âm thanh nhắc nhở “bíp… bíp… bíp”.

Có ông cụ đi mua thức ăn xách theo bó hành tây trở về đi ngang qua và có lòng tốt nhắc nhở: “Anh chàng trẻ, cứ đánh vô lăng hết cỡ sang bên trái là đi ra ngoài được thôi.” Kỹ thuật lái xe của Văn Bách Linh rất tốt, không cần chỉ bảo cũng có thể nhẹ nhàng lái ra ngoài.

Nhưng anh vẫn hạ cửa sổ xe xuống, vô cùng lễ phép nói một tiếng cảm ơn với ông cụ kia.

Nhiều người già ở Bắc Kinh đều rất nhiệt tình, ông cụ xua tay, xách bó hành tây quay người đi vào hành lang.

Khúc nhạc đệm nhỏ này trôi qua, cửa sổ xe được nâng lên, xung quanh lại trở nên yên tĩnh, cũng đến lúc Thang Yểu trả lời câu hỏi của Văn Bách Linh.

Thực ra, đây là khoảnh khắc mà Thang Yểu cảm thấy tự tin nhất kể từ khi quen biết Văn Bách Linh.

Nếu như Văn Bách Linh trở về nước sớm hơn vài năm thì cô vẫn đang học nghiên cứu sinh, công việc tương lai còn bế tắc mờ mịt. Tình yêu cũng như lúc trước, đôi khi sẽ khiến cô lo được lo mất.

Nhưng hiện tại không giống như vậy, Thang Yểu đã biết bản thân cô có thể tạo ra một mảnh trời nhỏ thuộc về riêng mình giữa thành phố đầy rẫy thanh niên phiêu dạt đến Bắc Kinh này.

Bất kể xét từ góc độ nào thì cô đều ưu tú hơn mình của năm đó.

Sự nỗ lực suốt bao nhiêu năm của cô có phải là để chờ đến giây phút này được ở cùng Văn Bách Linh hay không, thực ra cũng khó mà nói được.

Nhưng việc học thành công thực sự khiến cô tự tin hơn rất nhiều.

Đừng nói đến việc yêu đương, cho dù nhắc đến chuyện cưới gả thì cô cũng chẳng sợ. Chỉ là không biết ở thời điểm cô tự tin nhất, đối với Văn Bách Linh có phải cũng là một thời cơ tốt hay không.

Thang Yểu không trả lời anh mà hỏi lại: “Vậy anh thì sao? Anh có bạn gái chưa? Hay là cũng đã kết hôn sinh con giống như Phí Dụ Chi?” Cô đã không còn là cô gái nhỏ thuở đôi mươi nữa, đã chứng kiến quá nhiều mối quan hệ bất thường muôn hình vạn trạng trong xã hội.

Tham Khảo Thêm:  Chương 291: Lại mời

Có thể được tiếp xúc với anh lại lần nữa, cô cảm thấy rất vui.

Nhưng nếu như Văn Bách Linh đã có mối quan hệ ổn định thì cô thực sự không thể phá bỏ giới hạn đạo đức của mình được…

Dù sao cũng là người mình thích nhất, khi hỏi những câu này, cô đã căng thẳng đến mức mí mắt giật giật.

Trong lúc hoảng loạn không thể phân biệt rõ ràng trái phải, thậm chí cô còn không phán đoán được “mắt trái giật ra tài” hay là “mắt phải giật ra tai” nữa.

Chiếc xe đã chạy ra khỏi khu chung cư, trên đường ngựa xe như nước, hơi nước trong thiết bị phun tự động lấp lánh thành dải cầu vồng dưới ánh mặt trời.

Thật không khéo, khi xe chạy vào làn đường thì đúng lúc gặp phải đèn đỏ.

Văn Bách Linh mỉm cười: “Nếu anh nói có thì sao?”

Anh còn chưa nói xong, Thang Yểu đã đặt tay lên dây an toàn: “Vậy phiền anh dừng xe ở ven đường phía trước là được, em không đi ăn nữa.”

Lời này nghe ra được thái độ kiên quyết từ chối nhưng thực chất đã bộc lộ nỗi lòng của cô. Quả thật là đang nói rõ, cô hoàn toàn không muốn làm bạn bè hữu nghị lâu dài gì đó với anh.

Ánh mắt Văn Bách Linh khẽ động, một tay anh cầm vô lăng, tay kia nắm lấy bàn tay Thang Yểu, cuối cùng cũng nở nụ cười như trút được gánh nặng.

“Không có bạn gái, cũng chưa kết hôn sinh con.”

Anh nói, những người phụ nữ gần gũi với anh nhất cũng chỉ là mấy người mà cô biết, mẹ anh, chị dâu, dì trong nhà, và cả Thiến Thiến nữa.

Mấy năm nay cũng có thêm một vài người thường xuyên giao tiếp trong công việc, đều là các nhân viên nữ trong công ty của anh, có cơ hội sẽ dẫn Thang Yểu đến gặp mặt một chút.

Lúc nói chuyện, Văn Bách Linh vẫn luôn nắm tay Thang Yểu.

Dường như anh đang ngắm nghía một chuỗi ngọc trắng tinh xảo, đầu ngón tay khẽ xoay chiếc nhẫn trên ngón giữa của cô vài lần, dùng giọng điệu ghen tỵ đánh giá: “Chiếc nhẫn không tệ.” Thang Yểu là một cô gái ôn hòa hiền hậu, đã nhiều năm trôi qua nhưng cô không hề trở thành một người có tâm địa gian xảo.

Nghe Văn Bách Linh nói mối quan hệ của anh đều trong sạch, sợi dây căng chặt trong lòng cô bỗng chốc được thả lỏng, cô còn chân thành đi giải thích với người ta: “Không phải như vậy… Đây là dì út tặng cho em.”

“Không có bạn trai.”

“Chưa từng có.”

Đã lâu rồi Văn Bách Linh chưa được cảm thấy vui vẻ như thế.

Anh nói: “Thang Yểu, nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn rất nhớ em.”

Cuộc gặp mặt mấy ngày trước của bọn họ quả thật giống như xã giao bàn việc vậy.

Thậm chí còn không bằng buổi xã giao nữa, lúc trước Thang Yểu trở về ký túc tá gặp được dì quản lý, nói chuyện phiếm đôi ba câu có lẽ còn nhiệt tình hơn mấy lần gặp gỡ với Văn Bách Linh.

Lời cũng nói đến mức này rồi, giữa hai người cũng không còn sự khách sáo hư tình giả ý của mấy bữa ăn trước đó nữa.

Cái cảm giác rõ ràng trong lòng đã nóng như lửa đốt nhưng vẫn phải gắng gượng khoác lên mình chiếc áo giáp vừa cứng vừa lạnh, cũng không thấy đâu nữa.

Trong phòng riêng bốn chỗ ngồi, Văn Bách Linh để trống chiếc ghế đối diện và ngồi xuống bên cạnh Thang Yểu.

Anh nói mình đã gặp Phí Dụ Chi một ngày sau khi về nước, Phí Dụ Chi nói với anh rằng, lần trước anh ấy gặp được cô ở trang viên rượu nho, hình như là đang chuẩn bị đính hôn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 74

Nhưng thực tế nguyên văn của Phí Dụ Chi còn cay độc hơn nhiều, giống như trực tiếp cầm con dao sắc bén nhất đâm thẳng vào tim Văn Bách Linh.

“Bên cạnh Thang Yểu có vài người đàn ông, nghe giọng nói của bọn họ đều là người Bắc Kinh như chúng ta, trong đó có một người cực kỳ thân thiết với cô ấy, tôi thấy cô ấy mang giày cao gót và mặc lễ phục đấy, nói không chừng, người ta vừa kết hôn xong rồi làm tiệc tối cảm ơn đó…” Mỗi món ăn trên bàn đều rất tinh tế, đắt tiền và hấp dẫn, đến cả món đậu hũ hạnh nhân cũng được trang trí thêm giấy thếp vàng.

Thang Yểu nghe xong lại đặt chiếc thìa sứ trắng xuống, không hài lòng nói: “Phí Dụ Chi cũng đã làm bố rồi mà sao còn hóng hớt như vậy? Hôm đó em đã nói rõ với anh ấy là đến tham gia hôn lễ của bạn rồi…”

Cô khẽ cau mày lại, dáng vẻ cực kỳ sinh động như thời còn yêu đương cuồng nhiệt.

Phía trên có treo một ngọn đèn với chao đèn acrylic, chiếu rọi ánh sáng vàng dịu nhẹ như sóng nước, lấp lánh trên làn da của Thang Yểu.

Cảnh tượng này thực sự quyến rũ đến phát nghiện, Văn Bách Linh kìm lòng không đậu nghiêng người lại gần, rất muốn hôn cô.

Nhân viên phục vụ của nhà hàng đâu biết trong gian phòng riêng đang mập mờ dâng trào, anh ta bưng điểm tâm sau bữa ăn và đĩa trái cây do ông chủ tặng tới, giơ tay gõ lên tấm ván cửa chạm khắc cổ điển.

Hai mắt Thang Yểu đang nhắm chặt bỗng nhiên mở ra, đúng lúc nhìn thấy Văn Bách Linh thở dài, bất đắc dĩ ngồi ngay ngắn lại.

Anh hướng về phía cửa và nói “Mời vào”, còn cô ngồi bên cạnh thì nhịn không được mà cười trộm.

Hai người cách nhau rất gần, Văn Bách Linh không thể không nghe thấy tiếng cười trên nỗi đau của người khác kia, chờ đến khi nhân viên phục vụ rời đi, anh mới duỗi tay ôm lấy vòng eo của Thang Yểu, mạnh mẽ kéo cô vào trong lòng.

Văn Bách Linh ghé sát vào tai Thang Yểu và hỏi cô: “Cho nên, người đàn ông cực kỳ thân thiết với em mà Phí Dụ Chi nói là ai? Bạn mới sao?”

“Là Tôn Tự.” Cô thấy Văn Bách Linh khẽ híp mắt lại, cười nói: “Văn Bách Linh, anh đang ghen sao?”

Văn Bách Linh hôn lên tai Thang Yểu, thấy vành tai cô chậm rãi đỏ lên, đỏ hơn cả quả cherry mà nhân viên phục vụ vừa bưng tới, anh mới ghé sát lại hỏi: “Anh nghe các bạn nói, hoa đào trong trường đua ngựa ở vùng ngoại ô vừa mới nở, phong cảnh rất đẹp, đúng lúc là cuối tuần, em có muốn tới đó ở vài ngày không?”

Hơi thở ấm áp phả vào bên tai, Thang Yểu cảm thấy ngứa ngáy, hô hấp cũng trở nên hỗn loạn: “Nhưng ngày mai em có hẹn rồi.” Lần này gặp lại, cô dường như trở nên hư hỏng hơn đôi chút, không hiểu sao cô lại rất thích nhìn dáng vẻ của Văn Bách Linh khi ghen, cho nên mới cố ý nói sắp xếp ngày mai cho anh nghe.

“Mẹ em hẹn vị nghiên cứu sau tiến sĩ bên nhà dì hàng xóm rồi, bảo em trưa mai đi xem mắt.” Văn Bách Linh hơi siết chặt vòng tay trên eo cô: “Đừng đi.”

Tất nhiên là cô không đi rồi.

Bữa cơm này kéo dài thật lâu, sau khi ăn xong, Thang Yểu đi theo Văn Bách Linh đến vùng ngoại ô.

Khi lên xe, Thang Yểu gửi tin nhắn cho dì út, nói với bà ấy là ngày mai cô không muốn đi gặp mặt vị nghiên cứu sau tiến sĩ kia nữa.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Dì út đương nhiên không đồng ý, bà ấy gửi liên tục bốn năm tin nhắn tới thuyết phục cô, nói là chỉ gặp mặt một chút thôi cũng không sao cả, nếu không thích thì ăn một bữa cơm rồi trở về là được.

Thang Yểu đành phải ăn ngay nói thật, gửi tin nhắn thế này cho dì út.

[Dì út, Văn Bách Linh trở về rồi.]

Qua một lúc lâu sau, dì út mới nói đã giúp cô từ chối cuộc hẹn với vị nghiên cứu sau tiến sĩ, nhưng cô phải bớt chút thời gian về nhà, nói rõ ràng với bà ấy xem chuyện này là thế nào.

Khi đến nơi đã là chạng vạng.

Tối hôm qua, đám Lữ Thiên ở nhà cô đến tận tối muộn mới rời đi, Thang Yểu có hơi thiếu ngủ, cô chợp mắt ở trên xe một lúc, giống như lần trước, khi cô tỉnh dậy cũng đã tới nơi.

Phong cảnh rất giống với năm ấy.

Hoa đào nở rộ khắp cành, ngựa trắng dạo chơi, hồ nước phản chiếu sắc trời. Cô đột nhiên ngẩn ngơ, giống như trở về mấy năm trước đó.

Thang Yểu đi theo Văn Bách Linh đến phòng nghỉ ngơi, đồ đạc trong phòng vẫn y nguyên như cũ, được giữ gìn sạch sẽ ngăn nắp, không hề cũ kỹ.

Chiếc bàn bên ô cửa sổ kia, cô cũng nhớ rõ.

Cô đã từng ngồi ở đây, chăm chỉ chuẩn bị cho kỳ thi tiếng anh cấp 6 và tiếng anh chuyên ngành cấp 4. Văn Bách Linh và những người khác chơi các trò chơi giải trí như đánh golf, cưỡi ngựa, bắn cung, những trò này đều không thể khiến cô dao động, sắc xuân trong vườn cũng khó mà quấy rầy đến lòng quyết tâm chăm chỉ học tập của cô.

Sau đó, đến cả Phí Dụ Chi cũng bưng trái cây trên tay, tò mò chạy tới gõ cửa, anh ấy dựa vào cửa, lắc đầu phàn nàn Thang Yểu, nói cô là người đầu tiên đến đây để học, thật sự chưa từng nhìn thấy, đúng là phục luôn rồi.

Anh ấy bị Văn Bách Linh lôi đi, để lại đĩa trái cây phong phú kia cho cô ăn.

Bây giờ Thang Yểu nằm nhoài về phía trước, nhưng lại là một cảnh tượng khác.

Bên ngoài nhá nhem sẩm tối, trời đã mưa được dăm ba phút rồi.

Nước mưa đọng lại trên ô cửa sổ thủy tinh như tấm rèm châu sáng lấp lánh, nhưng rất nhanh đã tạnh mưa, chỉ còn lại mây trôi thưa thớt, như sợi tơ phiêu dạt trong đêm đen giăng kín.

Trong phòng cũng tối om.

Hai người ôm nhau, hôn môi trong căn phòng còn chưa sáng đèn. Văn Bách Linh vùi đầu vào hõm cổ Thang Yểu, hơi thở phả ra khiến cô run rẩy: “Muốn không?” Vốn dĩ còn muốn nói chuyện vui vẻ, kết quả là chưa nói được mấy câu đã thành ra thế này.

Cũng không biết là ai mất khống chế trước.

Vải áo sơ mi dài tay không dày lắm, nó nằm trên mặt bàn gỗ tự nhiên, nhiệt độ thấp của tấm ván gỗ xuyên qua, có lẽ giống như cơn gió mát đêm xuân, luồn lách qua cổ tay vào ống tay áo.

Nhưng Thang Yểu lại không cảm thấy được gì cả, cô chỉ cảm giác được Văn Bách Linh cởi dây lưng trang trí bên eo cô, cởi bỏ từng mảnh quần áo, anh đỡ eo cô nâng người lên.

Mấy năm nay, Thang Yểu đôi khi sẽ mơ thấy một vài giấc mơ khó chịu.

Nửa đêm tỉnh giấc, trong lòng cô luôn cảm thấy trống vắng khó hiểu, mơ thấy thì vui, nhưng cũng rất khổ sở.

Những giấc mơ trống vắng đó cuối cùng cũng được lấp đầy. Cô nức nở gọi tên anh, Văn Bách Linh dịu dàng thả lỏng động tác, thậm chí anh còn để ý trấn an cô, vuốt ve mái tóc của cô, trầm giọng nói: “Tiểu Hạnh, chúng ta ở bên nhau lần nữa đi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.