– Nghị công tử, chuyện tối ngày hôm qua, chúng ta cảm thấy rất tiếc nuối. Nếu có cần cái gì, cứ mở miệng.
Đông Hoàng Như Ảnh mời Khương Phàm ngồi xuống, tay ngọc thon thon giương nhẹ, từ trong sương mù lấy ra bộ uống trà của nàng.
– Thù của Kiều gia, Kiều gia sẽ tự mình phụ trách, sẽ không phiền phức tới Thiên Cung.
Khương Phàm lưu ý đến bộ uống trà, nữ tử này mỗi ngày đều ở chỗ này pha trà sao?
Thật có rảnh rỗi nhàn tình dật trí(*) như vậy à?
(*) Yên vui thong dong.
Hay là đồ uống trà có vấn đề?
Đông Hoàng Như Ảnh lưu ý đến ánh mắt Khương Phàm, yên nhiên cười khẽ:
– Trong ấm có càn khôn khác.
Quả nhiên!
Khương Phàm giật mình, ngồi nghiêm chỉnh:
– Hôm nay ta tới là muốn làm giao dịch cùng Như Ảnh cô nương.
– Nghị công tử xin mời.
– Ta muốn được Như Ảnh cô nương cam đoan, bí mật thân phận của ta chỉ cực hạn tại gian phòng này, không thể truyền khắp Thiên Cung, càng không thể truyền khắp hoàng thành.
– Như Ảnh muốn kết giao bằng hữu với Nghị công tử, há có thể tùy tiện hại Nghị công tử. Chúng ta trước đó đã nói chuyện qua, chỉ cần Nghị công tử nói cho Như Ảnh tại sao ngươi tới nơi này, giữa chúng ta chính là bắt đầu rất tốt, cũng sẽ chung đụng rất vui sướng.
Đông Hoàng Như Ảnh yên nhiên cười khẽ, nhấc đầu ngón tay, rót trà nóng vào trong ly trà trước mặt Khương Phàm, mắt sáng như sao, lóe ra tia sáng mỹ lệ, môi đỏ nhấp nhẹ, nụ cười mang theo mấy phần ý vị sâu xa.
Khương Phàm hiểu rõ:
– Nhìn ý tứ của Như Ảnh cô nương, tình huống của ta là do Thiên Cung ở Nam Bộ truyền tới?
– Như Ảnh không phải không tin Nghị công tử, chỉ là muốn hiểu rõ kỹ lưỡng hơn, cho nên đã hỏi Thiên Cung Nam Bộ, cũng đã hỏi hỏi Thiên Cung Tây Bộ. Nghị công tử, thế nhưng ngươi đã làm tổn thương sự tín nhiệm của Như Ảnh rồi.
– Lần đầu gặp nhau có thể thẳng thắn bẩm báo, chẳng phải Khương Phàm ta quá ngây thơ sao? Ta tin người thông minh như Như Ảnh cô nương, khẳng định cũng chỉ tùy tiện nghe một chút, không để ý, sau đó vẫn sẽ tự mình điều tra.
Khương Phàm da mặt dày, tùy tiện lấp liếm cho qua.
Đông Hoàng Như Ảnh rất im lặng, ta không để ý, nhưng ngươi đã nói giảm năm mươi phần trăm, ai biết ngươi không có nửa câu là nói thật.
– Ta biết thân phận của ngươi, lại biết chuyện ngươi làm tại Tây Bộ, nhưng ta không có nói với bất cứ kẻ nào, đây không coi là tín dự?
– Như Ảnh cô nương không chỉ có vóc người xinh đẹp, phẩm hạnh cũng tốt, khó có được khó có được.
– Vậy Nghị công tử có thể nói rõ sự thật, tại sao ngươi lại muốn tới phương bắc?
– Cái này không quan trọng, hôm nay ta muốn làm giao dịch với cô nương. Chỉ cần có thể bảo đảm giữ bí mật của ta, điều kiện tùy cô nương ra.
Đông Hoàng Như Ảnh rất bất đắc dĩ, không quan trọng?
Hời hợt liền đuổi đi rồi?
Khương Phàm cầm lấy chén trà, chần chờ lại đặt lại lên bàn:
– Cô nương cứ từ từ cân nhắc, chỉ cần ta có thể làm được, định hết sẽ làm khả năng.
– Ta chỉ muốn biết tại sao công tử tới phương bắc.
– Ta không chiếm tiện nghi của cô nương, chút chuyện này cũng không có ý gì, không đáng dùng để trao đổi. Cô nương vẫn nên có điều kiện đặc biệt để cho ta trả giá một chút, nếu không ta rất khó tin tưởng cô nương có thể một mực thay ta giữ bí mật.
Đông Hoàng Như Ảnh bất đắc dĩ lắc đầu, người này thật sự quá cứng đầu.
– Nếu không có ý gì, Nghị công tử đưa ta miễn phí, như thế nào?
– Ta đoạt Vĩnh Hằng Chi Linh, lại giết rất nhiều thiên tài Huyền Nguyệt hoàng triều, còn kết thù kết oán với Đại Diễn thánh địa, huyên náo đến nỗi toàn bộ thánh địa Tây Bộ đều có ý kiến đối với ta. Nếu như ta về Nam Bộ, rất dễ dàng bị bọn hắn hãm hại, cho nên mới tới phương bắc.
– Nơi này cách phương nam rất xa xôi, hơn năm trăm ngàn dặm, tương đương với hai thế giới. Nơi này, an toàn nhất.
Khương Phàm nhún nhún vai, nói:
– Chỉ đơn giản như vậy.
Đông Hoàng Như Ảnh lại nhìn Khương Phàm, mỉm cười không nói gì.
Khương Phàm kỳ quái nhìn nàng:
– Ta không để ý thưởng thức gương mặt này, nhưng… Chúng ta có thể nói chuyện chính sự không?
Đông Hoàng Như Ảnh lắc đầu:
– Nghị công tử, nhìn Như Ảnh không thể tin như vậy sao? Đáng để cho ngươi phòng bị như vậy.
– Ta đều nói thật, sao cô nương lại không tin đâu. Ngươi đây chính là làm tổn thương tình cảm của ta.
– Nếu như không thấy được sợi linh vũ kia, ta sẽ tin, nhưng bây giờ, ta ngược lại thật ra cảm giác Nghị công tử đang… ừm… Chế giễu Như Ảnh.
Đông Hoàng Như Ảnh đương nhiên sẽ không tin tưởng Khương Phàm, nếu quả thật muốn tị nạn, Vương Quốc Hắc Ám so nơi nào khác đều phù hợp hơn rất nhiều, nhất định phải một mình chạy đến phương bắc xa xôi?
Còn không kiêng nể gì mà làm việc cao điệu như thế!
Mà, liệt diễm tối hôm qua kia rất rõ ràng chính là linh vũ Khổng Tước Ngũ Sắc.
Khương Phàm có thể có được linh vũ, chỉ có một khả năng, chính là Khổng Tước Ngũ Sắc bên trong Vĩnh Hằng Thánh Sơn.
– Làm sao cô biết đó là linh vũ?
Khương Phàm ra vẻ kinh ngạc nhìn thiếu nữ ưu nhã trước mặt.
– Tất cả mọi người đều biết đó là linh vũ.
Khương Phàm cười khẽ hai tiếng:
– Đó đúng là linh vũ, ta nhặt được.
Đông Hoàng Như Ảnh nói:
– Khổng Tước là Yêu tộc rất cao ngạo, là tự cao nhất, có thể đại biểu Phượng Hoàng Linh Cầm. Đối với bọn chúng mà nói, linh vũ đại biểu cho huyết mạch, thực lực, đại biểu cho địa vị cùng tôn nghiêm.
– Nếu như bọn chúng chết một cách bình thường thì sẽ ở trước khi chết ngưng tụ toàn bộ năng lượng đến linh vũ, phóng tới trong tổ từ. Nếu như chết ngoài ý muốn, trước tiên hủy sẽ linh vũ đi, phóng thích uy lực cường đại giống như tự bạo. Coi như ai may mắn có được linh vũ, cũng có thể bị nhất tộc Khổng Tước bắt giết. Nghị công tử, còn cần Như Ảnh nói tiếp sao?
Khương Phàm cố ý toát ra mấy phần chấn kinh:
– Sẽ gặp phải bắt giết? Vậy chẳng phải là ta đang gặp nguy hiểm.
Vô lại thật!
Đông Hoàng Như Ảnh nao nao, lắc đầu cười khổ.
Nàng tiếp xúc qua rất nhiều công tử, đều dùng hết khả năng ở trước mặt nàng thể hiện ra dáng vẻ quý khí nho nhã, chưa từng thấy hình tượng vô lại không hề cố kỵ như thế này.
Tuy nhiên, Đông Hoàng Như Ảnh cũng có thể đại khái đoán được chút nguyên nhân, hẳn là Khổng Tước Ngũ Sắc ở Vĩnh Hằng Thánh Sơn tìm được Khương Phàm, làm giao dịch nào đó với Khương Phàm.
Khương Phàm đột nhiên xuất hiện tại phương bắc, có thể là mang theo sứ mệnh của Khổng Tước Ngũ Sắc đi đến Khổng Tước sơn một chuyến.
Vị trí Khổng Tước sơn vừa lúc ở phương bắc Cổ Hoa, khoảng cách ba vạn dặm.
Nhưng Đông Hoàng Như Ảnh vẫn không nghĩ ra tại sao Khương Phàm lại muốn xen vào chuyện Cổ Hoa, lại vì sao tạo thành liên hệ chặt chẽ với Kiều gia như vậy, chặt chẽ đến nỗi tựa như là người một nhà.