Tô Thiên Can nhao nhao mệt mỏi, mặt đỏ tới mang tai ngồi xuống, nhưng chợt nhớ tới hắn còn có Tam đệ.
– Đúng rồi, Thiên Cương đâu?
– Sáng sớm đã đi Kiều gia, sau đó liền… Bây giờ đều đã là xế chiều, hẳn là nên trở lại rồi.
Bọn người Tô Thiên Nguyên đều ngắm nhìn bốn phía, lúc này mới phát hiện lão Tam không có ở đây.
– Phái người đi thăm dò!
Tô Thiên Can bỗng nhiên đứng dậy, ngữ khí đều có chút kích động.
– Đại ca đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu.
Tô Thiên Nguyên tự mình đi an bài.
Nhưng, từ xế chiều đến chạng vạng tối, không chỉ không chờ được Tô Thiên Cương, ngay cả người phái đi đều không có trở về.
– Đi thăm dò! Ngươi là tên phế vật! Ngu xuẩn! Khiến cho tổ tông hổ thẹn! Nếu như lại có người chết, ta sẽ bổ ngươi ra!
Các lão tổ Tô gia chỉ vào Tô Thiên Can chửi ầm lên.
Tô Thiên Can tức giận lại uất ức, tự mình dẫn người đuổi tới trước cửa Kiều gia.
Cửa Kiều gia vẫn đóng chặt như cũ, chỉ có hai vị thị vệ canh giữ ở nơi đó.
– Tô gia chủ, hình như bây giờ còn chưa tới thời điểm đi tưởng niệm.
– Làm sao lại là mấy người các ngươi? Gia chủ của chúng ta nói, chờ đến thời điểm tưởng niệm, nhân vật quan trọng của Tô gia đều sẽ đến đây.
Thị vệ đứng tại chỗ cao, hờ hững, lạnh lùng.
– Hôm nay không phải tưởng niệm, là đưa Tô Thiên Cương về nhà!
Tô Thiên Can âm trầm sắc mặt, cưỡng chế cơn nóng giận muốn dâng lên.
Kiều gia quá phách lối, hai tên giữ cửa vậy mà cũng dám nói chuyện vói hắn như thế.
Một vị thị vệ cười lạnh:
– Tô gia chủ đến nhầm nơi rồi. Kiều gia cũng không phải hoa lâu hay tiểu điếm, các ngươi muốn mang Tô Tam gia về, hẳn là nên đến nơi kia.
– To gan!!
Bọn thị vệ sau lưng Tô Thiên Can gầm thét.
Thị vệ Kiều gia hừ lạnh:
– To gan là các ngươi. Nên rõ ràng tình huống, bây giờ Kiều gia đang kìm nén lửa giận, nếu các ngươi dám đến gây sự, chẳng may gia chủ của chúng ta ép không được, Tô gia sẽ không chịu đựng nổi đâu.
– Các ngươi có lửa giận? Không phải chỉ là chết đi mấy người thôi sao, Tô gia chúng ta chết càng nhiều hơn!
– Đó là đáng đời! Tìm đường chết! Chúng ta không có giết, chết toàn tộc các ngươi, nhờ có tộc trưởng chúng ta lý trí.
– Khốn kiếp, ngươi muốn chết!!
Thị vệ Tô gia đang muốn nổi giận, lại bị Tô Thiên Can ngăn lại:
– Đừng nói nhảm, giao Tô Thiên Cương ra.
– Ha ha, Tô gia chủ là cố ý đến gây chuyện? Chúng ta không có gặp Tô Thiên Cương!
– Kêu người chủ sự của Kiều gia đi ra, muốn điều kiện gì, trực tiếp mở.
– Ngươi đến nhầm nơi rồi, từ tối hôm qua Kiều gia chúng ta đã đóng cửa, chưa thấy qua bất cứ kẻ nào.
– Sự nhẫn nại của ta có giới hạn. Tô gia đã trả giá quá lớn, nếu như còn dám tổn thương Tô Thiên Cương, đừng trách Tô Thiên Can ta tâm ngoan thủ lạt(*)!
(*) Thủ đoạn ngoan độc.
– Tô gia chủ, nói chuyện phải có chứng cứ. Nếu như các ngươi muốn tùy tiện làm chuyện mất tích, đưa đến trên đầu Kiều gia, dùng cái này đến chơi xấu, gây sự, Kiều gia chúng ta sẽ phụng bồi tới cùng!
Kiều gia thị vệ cường thế để Tô Thiên Can lên cơn giận dữ.
Bọn thị vệ Tô gia hai mắt sung huyết, đằng đằng sát khí, hận không thể tiến lên.
Thị vệ Kiều gia không sợ bọn họ, cố ý hô to:
– Tô gia chủ, nếu như không có việc gì, mời về đi thôi. Nếu như còn muốn gặp gia chủ chúng ta, ta có thể đi đến xin chỉ thị. Ha ha, bây giờ phía sau núi đang chuẩn bị lấy máu cho bọn người Tô Nhã đây, nếu ngươi có thể đi đến, nói không chừng còn có thể đi đưa tiễn cho bọn hắn.
– Ngươi muốn chết!
Tô Thiên Can triệt để bộc phát, yêu khí cuồn cuộn, hổ khiếu kinh động khu rừng, xương cốt toàn thân run rẩy, cùng với cuồng phong giống như muốn nổ tung, hóa thân thành cự hổ khổng lồ hơn năm mươi mét, hai cánh hơn trăm mét, uy phong lẫm liệt, đằng đằng sát khí, rung động lòng người.
Bọn thị vệ Tô gia cũng liên tiếp giận lên, kích phát linh văn muốn giết qua.
– Gia chủ Tô gia! Ý đồ muốn tấn công Kiều gia!
Hai vị thị vệ Kiều gia quả quyết lui lại, trốn vào cửa phủ, tiếng gào thét cao vút truyền khắp núi cao.
Trên dưới toàn phủ Kiều gia cùng hô to lên, cả ngọn núi cao năm ngàn mét oanh động, âm thanh chấn động cả vài trăm dặm:
– Gia chủ Tô gia, Tô Thiên Can, ý đồ tấn công Kiều gia!
Tô Thiên Can hóa thân thành mãnh hổ, đằng đằng sát khí, toàn thân khuấy động thú uy kinh khủng.
Thật sự đã nhịn không nổi!
Thật sự muốn điên rồi!
Trong đầu của hắn cuồn cuộn sát khí, thật hận không thể bổ nhào qua, không màng sống chết đại sát một trận.
Nhưng, đối mặt với ngọn núi nguy nga của Kiều gia cùng âm thanh liên tục sôi trào cao vút, cuối cùng hắn vẫn cưỡng ép đè lại lửa giận.
– Ta nói một lần cuối cùng, giao Tô Thiên Cương ra!
Trong cửa phủ truyền đến tiếng thị vệ hô to:
– Chúng ta cũng nói một lần chót, không gặp Tô Thiên Cương!
– Tốt!! Rất tốt!! Chúng ta chờ xem!!
Tô Thiên Nguyên nhấc hai cánh phóng lên tận trời.
– Các ngươi đây là tuyên chiến! Tô gia chúng ta sẽ phụng bồi tới cùng!
Sau khi bọn thị vệ Tô gia cao giọng gào thét, cũng nhanh chóng rời khỏi.
Cổ Hoa hoàng thành nhanh chóng oanh động!
Từ hoàng thất đến các gia tộc, từ tông tộc các phương đến dân chúng bình thường đều biết Tô Thiên Can xông đến Kiều gia gây sự.
Nhưng mọi người đều không hiểu thấu, không nghĩ ra.
Không phải là Kiều gia nên đến Tô gia náo sao, sao bây giờ Tô gia lại thành người bị hại.
Sau đó, Tô gia công nhiên tuyên cáo, Kiều gia mưu sát Tam gia Tô gia, Tô Thiên Cương!
Kiều gia lập tức tuyên bố, Tô gia tạo ra hãm hại, nghiêm khắc cảnh cáo!
Tô gia lập tức truyền tin đến Nhân Hoàng, lấy lý do “Kiều gia giết Tam đệ”, không tiếp nhận điều kiện đến trước cửa Kiều gia tưởng niệm.
Lần này không có phái người đi bẩm báo, mà chỉ đưa phong thư đơn giản.
Nhân Hoàng tức giận, thật vất vả mói khống chế lại cục diện, vậy mà Tô gia lại ngang nhiên cãi lộn, làm cho toàn thành nổi sóng gió.
Con mãnh hổ này ỷ vào việc có hoàng thất ở sau lưng, cường thế bá đạo đã quen, xem ra thực sự nên hung hăng gõ một chút.
Sau đó, Kiều gia phái người tiến cung bẩm báo.
Xét thấy Tô gia trái với điều khoảng thứ hai trong “Huyết thư” sắp ký kết, Kiều gia đã làm ra phản kích.
Cùng lúc đó, Ác Nhân cốc truyền ra tin tức, Kiều gia công nhiên đấu giá Tô Nhã và mười hai tộc nhân tại thị trường nô lệ Vân Vụ Sơn Tùng.
Xét thấy Tô Nhã đám người kịch liệt phản kháng, tại chỗ chém đầu năm người, tách rời cho chó ăn!!
Tô gia nổi giận, cho người tấn công mạnh Ác Nhân cốc. Kiều gia phục kích trước Ác Nhân cốc, toàn diệt tám trăm bảy mươi sáu người của Tô gia!
Sau đó… Ác Nhân cốc công khai tuyên cáo hoàng thành, xét thấy bọn người Tô Nhã có thân phận đặc thù, cùng ân oán giữa hai tộc, Ác Nhân cốc không muốn bị lợi dụng, không muốn chịu liên luỵ, cho nên đã bí mật di chuyển bọn người Tô Nhã đến nơi khác tiến hành đấu giá!