Điện chủ Kim Thai điện đều đã không còn lý trí như thường ngày, con mắt sung huyết dá giống như mãnh thú.
– Còn có Khương Hồng Võ! Thân là một thành viên của thánh địa, dám mạo phạm Dược sơn, hủy diệt cấm địa. Liền xem như người của tổ sơn Trung Ương đến cũng đừng hòng bảo vệ được hắn!!
– Chúng ta vốn là Ly Hỏa thánh địa, lại bị bọn hắn quấy rối thành hình dáng ra sao rồi!
– Qua đêm nay, triệt để chỉnh đốn Ly Hỏa thánh địa.
– Ly Hỏa thánh địa là của chúng ta, ai cũng không cướp đi được. Bất luận người nào dám mạo phạm tổ sơn, đều phải chết, đều phải chết.
Điện chủ các điện đều điên cuồng gầm thét, không hề có phong phạm nho nhã trước đó nữa.
Nhưng…
Lúc bọn hắn đang khí thế hung hăng xông về phía trước, phương xa đột nhiên nở rộ lên ngôi sao đầy trời, hình thành pháp trận khổng lồ mà quỷ dị.
Phạm vi vô cùng khổng lồ, tinh thần nghịch loạn bên trong, năng lượng bạo động.
– Đó là năng lượng gì?
– Tinh không chiếu ảnh?
Hoàng Kim Sư Vương và những người khác liên tiếp dừng lại, khiếp sợ nhìn qua phương xa.
Tinh không lộng lẫy, ánh sáng rạng rỡ, nuốt sống Cửu Đầu Kim Điêu đang cuồng xông đến.
Sau khi hỗn loạn dài đến nửa phút, tinh quang biến mất, Cửu Đầu Kim Điêu đã không thấy đâu nữa.
– Người đâu??
– Dược Vương các của chúng ta đâu!!
– Tên điên này chơi dịch chuyển không gian với chúng ta sao?
– A a a, ta muốn xé sống hắn!!
Ly Hỏa Thánh Chủ dâng lên lửa giận, suýt chút nữa tức ngất đi.
Một đám lão gia hỏa sống hơn nửa đời người, một mực sống an nhàn sung sướng, kiêu ngạo tôn quý, nhưng từ sau khi tiếp xúc đến Khương Phàm, cuộc sống đã thay đổi hoàn toàn.
Giống như toàn bộ thế giới đều trở nên ghê tởm hỗn loạn.
– Súc sinh!! Súc sinh!!
Giọng Ly Hỏa Thánh Chủ đều mang mấy phần nghẹn ngào.
Mấy ngày trước, lúc vừa gặp mặt còn từng hiện lên những năm tháng trước đó, ba lần đụng phải Khương Phàm, ba lần đều không có kết cục tốt, tuy nhiên lần thứ ba này so với hai lần trước khá tốt hơn một chút, không nghĩ tới, nhẫn nhịn mấy ngày, lại đến cái càng lớn, càng ác hơn, đều dám mang Dược Vương các của hắn đi.
Khốn kiếp, làm sao ngươi dám đào núi của ta đi!
“Súc sinh!”
“Lão phu không đội trời chung với ngươi!”
Giờ khắc này, bên trong Ly Hỏa thánh địa hoàn toàn loạn.
Không chỉ có các trưởng lão đệ tử trong thánh địa loạn thành một bầy, ngay cả các tân khách được mời đến đều luống cuống.
Không có người nào không rõ ràng Dược Vương các quan trọng như thế nào.
Nơi đó là thần thánh, càng là yên tĩnh.
Nơi đó tựa như là trái tim của Ly Hỏa thánh địa, không ngừng liên tục cung cấp dược liệu.
Kết quả… Không còn nữa??
Bị người khác đào đi rồi??
Cái đầu gì lại có thể nghĩ ra chủ ý như thế này?
Tên điên nào có thể làm được chuyện như vậy?
Các lão tổ tông thoái ẩn bế quan của Ly Hỏa thánh địa đều liên tiếp xuất quan, tự mình chỉ huy mở ra pháp trận, đóng chặt thánh địa.
Trong lúc này, bọn người Khương Hồng Võ thừa dịp nhiễu loạn xông vào Đan Đỉnh điện, lấy được phương thuốc Thái Sơ Mệnh Hồn Đan.
Chỉ là người chui vào Thiên Hỏa cung cũng ngoài ý muốn lục ra được phương thuốc.
Hai phương thuốc hoàn toàn khác biệt, khó phân biệt thật giả.
Bọn hắn đều dứt khoát giao cho Thường Huyền Nghĩa, để chính hắn bằng vào kinh nghiệm tiến hành phán đoán.
Về phần Võ Cực điện đã sớm chuẩn bị thuốc độc, theo bọn người Phạm Ngọc Thành nổi điên lao ra, căn bản không có cơ hội dùng.
Từ hướng này có thể hiểu, Khương Phàm điên cuồng hành động cũng coi là cứu được rất nhiều người.
Đêm khuya!
Đám người Ly Hỏa Thánh Chủ trở về, đi thẳng đến Diêm La điện.
– Bắt Khương Hồng Võ lại cho ta! Yến Tranh, Côn Bác, toàn bộ đều bắt hết!
Ly Hỏa Thánh Chủ nổi giận đùng đùng, tự mình thét lên ra lệnh.
Cường giả Võ Cực điện, còn có điện chủ các điện tự mình động thủ, như lang như hổ nhào vào tới.
Nhưng, để bọn hắn ngoài ý muốn chính là, Khương Hồng Võ lại an ổn ngồi ngay ngắn ở trong điện, ngay cả Khương Phàm cũng đều vẫn còn ở đó.
– Khương Phàm? Bắt lại cho ta!
Ly Hỏa Thánh Chủ cuồn cuộn lửa giận, cơ hồ là gầm hét lên.
– Thánh Chủ, đây là ý gì?
Khương Hồng Võ đứng dậy giằng co.
– Ngươi nói là ý tứ gì? Khương Phàm xông vào cấm địa, cuốn đi Dược Vương các, hôm nay xem như Vô Hồi Thánh Chủ có đích thân đến, cũng không giữ được hắn.
– Thánh Chủ, trước khi nói chuyện, có thể dùng đầu óc hay không, Khương Phàm chỉ là Linh Hồn cảnh, bản lĩnh lớn bằng trời cũng không cuốn Dược Vương các đi được.
– Đừng vọng tưởng qua loa tắc trách, không phải Khương Phàm tự mình làm, là Khương Phàm an bài bằng hữu của hắn làm.
– Không phải hắn mà là bằng hữu hắn. Là người Khương Phàm nói! Tự mình mang về!
– Xin mời các vị tỉnh táo hồi tưởng lại tình huống lúc đó. thời điểm Khương Phàm mang Kim Điêu về, Khương Phàm là nửa sống nửa chết, đúng không? Ai làm Khương Phàm bị thương thành như vậy, kỳ thật chính là hắn!
– Hắn đánh Khương Phàm thành trọng thương, trà trộn vào đến, sau đó lấy đồ sát Khương gia chúng ta làm uy hiếp, ép buộc Khương Phàm thừa nhận là bằng hữu.
– Đừng biên cố sự cho ta!
– Hắn là người của Huyền Nguyệt hoàng triều Tây Bộ.
– Cái gì?
– Hắn là người của Huyền Nguyệt hoàng triều, bắt Khương Phàm, trà trộn vào Ly Hỏa thánh địa, là đang mưu đồ Dược Vương các. Người của hắn tiếp dẫn ở bên ngoài, cũng là Huyền Nguyệt hoàng triều. Nếu như các ngươi điều tra thêm về Huyền Nguyệt hoàng triều, hẳn có thể biết đó là ai.
– Nói bậy nói bạ! Các ngươi coi chúng ta là kẻ ngốc sao? Ly Hỏa thánh địa cùng Huyền Nguyệt hoàng triều không thù không oán, tại sao bọn hắn lại muốn tới cướp đoạt Dược Vương các?
– Cái này thì ngươi nên đến tìm bọn họ hỏi, Khương Phàm chỉ là người bị hại. Đúng, ta biết các ngươi coi trọng chứng cứ. Cái này chính là chứng cứ.
Khương Phàm đưa cho Khương Hồng Võ một cái đầu:
– Hoàng tử của Huyền Nguyệt hoàng triều, Tiêu Lạc Sư. Tại thời điểm Khương Phàm phản kháng, một mực giấu ở trên người.
– Ta không biết kẻ nào là Tiêu Lạc Sư!
– Ngươi có biết hay không, điều tra thêm sẽ biết. Còn có chứng cứ thứ hai, người di chuyển Kim Điêu cùng Dược Vương các, cũng là người của Huyền Nguyệt hoàng triều, chính các ngươi tra.
– Lư Kính Thiên?
Hoàng Kim Sư Vương bỗng nhiên nói.
Mặc dù Trấn Nam Yêu Quốc ở phương nam, Huyền Nguyệt hoàng triều lại ở Tây Bộ, cách nhau mấy chục vạn dặm, nhưng cùng thuộc hoàng tộc, hắn vẫn có chút hiểu rõ đối với Huyền Nguyệt hoàng triều.
– Ngươi biết?
Bọn người Phạm Ngọc Thành đều nhìn qua.