Tiêu Phượng Ngô hạ giọng:
– Hắn thật sự là nam tử sao? Lúc ta vừa nhìn thấy hắn ta còn tưởng rằng Khương Phàm lại mang trở về một nữ tử.
– Công tử Phượng thành, đúng là nam tử.
– Nam tử lại trưởng thành như thế, thật đáng thương.
Chu Thanh Thọ trợn trắng mắt:
– Trưởng thành như ngươi đây mới có thể yêu!
Tiêu Phượng Ngô ưỡn ngực nói:
– Nam tử phải có bộ dạng của một nam tử, ta dương cương uy mãnh, là nam tử chính hiệu! Loại bất nam bất nữ kia như hắn, thuộc về phát dục dị dạng.
Dạ An Nhiên nói:
– Chớ nói lung tung. Khương Phàm mang hắn trở về là muốn tiếp nhận Đại Hoang Diễn Thiên Ấn, sau này chúng ta đều là người một nhà.
Tiêu Phượng Ngô xua tay:
– Ta chỉ là tùy tiện vừa nói như vậy, ta sẽ không kỳ thị hắn.
– Đã lâu không gặp.
Khương Phàm từ bên cạnh tới, tâm tình bình tĩnh, ‘tiểu đồng bọn’ cũng bình tĩnh.
– Chuyện đã phát sinh, đừng quá khổ sở.
Tiêu Phượng Ngô và Chu Thanh Thọ đều mở miệng khuyên bảo.
– Không sao. Chúng ta đi thôi, đi gặp Thánh Chủ.
Khương Phàm đi nhanh mấy bước, cũng không dám đụng ánh mắt An Nhiên, quá lúng túng.
Đại điện Vô Hồi!
– Hắn là Thánh linh văn rồi?
Vô Hồi Thánh Chủ ngồi ngay ngắn ở trên đài cao, nhìn Phượng Bảo Nam xinh đẹp như một nữ tử.
– Linh văn của chúng ta rất đặc biệt, lục phẩm linh văn có hai cơ hội thức tỉnh.
Phượng Bảo Nam lộ ra bí mật mình.
– Còn có linh văn có thể như thế này?
Bọn người Thương Hàn Nguyệt đều đuổi tới trong điện, kinh ngạc nhìn “Tân đồng bạn” mà Khương Phàm đưa trở về.
– Cho ta nhìn Phượng Vũ linh văn của ngươi.
Vô Hồi Thánh Chủ ra hiệu Phượng Bảo Nam biểu hiện ra thực lực cho bọn hắn xem.
Phượng Bảo Nam tháo thắt lưng gấm xuống, lộ ra Phượng Vũ linh văn tinh mỹ, thoạt nhìn như là hai cái cánh mở rộng, vô cùng tinh tế, tỉ mỉ, lại vô cùng xinh đẹp, ở giữa là ba đạo huyết văn, giống như là Huyết Thụ nở rộ, cùng văn ấn hai cánh giao hòa hoàn mỹ.
Linh văn tỏa ra tia sáng óng ánh tinh khiết, nương theo chút huyết quang, chiếu ánh lấy gương mặt trắng nõn của Phượng Bảo Nam, để hắn nhìn càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Tiêu Phượng Ngô nhìn đến nhíu chặt mày lên, đụng đụng Chu Thanh Thọ ở bên cạnh.
– Có cảm giác không?
– Không có.
Chu Thanh Thọ im lặng.
– Ngươi đều không có chút ý nghĩ nào?
Tiêu Phượng Ngô nhìn Phượng Bảo Nam “Mỹ lệ chọc người” từ trên xuống dưới, không chỉ có bộ dáng đẹp mắt, dáng người cũng không tệ lắm.
– Ý nghĩ là xây dựng ở trên sử dụng. Hắn có thể sử dụng sao? Cởi y phục ra, so với ngươi còn lớn hơn, xấu hổ cỡ nào.
– Xem thường ai đây!
– Thời điểm ngươi biến thân thành Bỉ Mông thú, ta đã thấy qua món đồ kia của ngươi, căn cứ tỉ lệ đo lường mà tính toán… A…
Chu Thanh Thọ còn chưa nói xong đã bị Na Yêu bóp cổ ném ra ngoài.
Da thịt toàn thân Phượng Bảo Nam nứt ra, mọc ra từng mầm cây non mịn, nhẹ nhàng chập chờn, nhìn vô cùng linh động.
Ngay sau đó phía sau lưng lại nhúc nhích, mọc ra hai cánh chân chính, ở hai bên chừng tám mét, vô cùng khổng lồ, lại đỏ tươi như máu, bao trùm lấy huyết vũ thật dày.
– Oa…
Ngay cả Thương Hàn Nguyệt cũng hơi có phản ứng.
Trước đó chỉ là xinh đẹp, bây giờ lại có khí chất hiên ngang phóng khoáng, càng lộ vẻ mê người.
Phượng Bảo Nam xông ra khỏi cung điện, bay đến trong cánh rừng trước mặt.
Hai cánh hắn tụ lại, tiếp đó lại mãnh mẽ vung lên, nhấc lên mấy trăm sợi huyết vũ, nổ bắn ra cây rừng xung quanh.
Huyết vũ giống như tinh linh, chui vào bên trong cây rừng.
Ngay sau đó, cây cối trong phạm vi hơn ngàn mét đều lay động kịch liệt, đều phát sinh diễn biến quỷ dị, chạc cây xen lẫn, biến thành cánh tay, rễ già kiên quyết ngoi lên, hóa thành chân cây tráng kiện.
Hai mắt Phượng Bảo Nam biến thành màu đỏ như máu, mầm cây chập chờn bên ngoài thân thể cũng đều tuỳ tiện mở rộng. Sau một khắc…
Rống!!
Cây cối dị biến trong rừng cây đều vỡ ra thân cành, hình thành miệng rộng, phát ra tiếng gầm gừ thật lớn, tràng diện cực kỳ khủng bố.
Bọn người Dạ An Nhiên có phản ứng, Phượng Vũ linh văn thật mạnh.
Không chỉ đơn giản là khống chế cây rừng, vậy mà đều biến thành Thụ Yêu rồi?
– Đại Hoang Diễn Thiên Ấn, thuộc về ngươi.
Vô Hồi Thánh Chủ hài lòng gật đầu, xác thực đáng giá để bồi dưỡng, so với Mộc hệ thánh văn thuần túy còn cường đại hơn.
Mà, cũng không được chọn.
Đại Hoang Ấn lại không gom góp, liền phải bỏ lỡ thời kỳ bồi dưỡng ăn ý tốt nhất.
– Tạ ơn Thánh Chủ.
Phượng Bảo Nam tản linh văn ra, từ trên trời xuống tới.
Rừng cây vừa rồi còn đang táo bạo vậy mà lại lần nữa khôi phục nguyên dạng, giống như đều không có phát sinh cái gì cả.
– Hoan nghênh ngươi.
Bọn người Thương Hàn Nguyệt đều biểu thị hoan nghênh, cũng rất chờ mong.
Cứ như vậy Đại Hoang Tù Thiên Trận coi như đã gom góp được thật.
– Giang Thành Tử, dẫn hắn đi tiếp thu Đại Hoang Ấn. Tất cả các ngươi lui ra, Khương Phàm ở lại.
Vô Hồi Thánh Chủ ngồi ngay ngắn ở trên đài cao, ngữ khí lạnh nhạt.
Đám người nhìn Khương Phàm, sau đó cáo từ rời khỏi.
Trách không được Thánh Chủ không hăng hái lắm, xem ra còn kìm nén cơn nóng giận.
Hẳn là bởi vì chuyện ở Hoang Mãng nguyên.
Bọn hắn vừa đi, Vô Hồi Thánh Chủ đã sầm mặt lại, uy nghiêm quát tháo:
– Ngươi biết ngươi xông họa bao lớn không! Dám dùng Dược Vương các giá họa Huyền Nguyệt hoàng triều. Ngươi coi Huyền Nguyệt hoàng triều là kẻ ngu sao, bọn hắn có thể cõng cái nồi này?
– Ngươi coi Ly Hỏa thánh địa thật dễ khi dễ như vậy sao, ngươi coi thế lực bọn hắn kết giao đều là ăn cơm khô sao?
– Còn dám tính toán Đại Diễn thánh địa!
– Ngươi đây là đang nhấc lên chiến tranh giữa thánh địa cùng hoàng tộc, nếu như tổ sơn vấn trách, ai cũng không gánh nổi ngươi.
Khương Phàm âm thầm nhếch miệng:
– Ta đều đã lên kế hoạch tốt. Bọn hắn coi như biết là ta, cũng không có chứng cứ chỉ đến ta. Cũng không thể bằng vào cảm giác liền đến thẩm phán một người được, thánh địa làm việc nói chứng cớ.
– Bọn hắn không thể thẩm phán bằng cảm giác, nhưng có thể làm việc bằng cảm giác. Trên mặt nổi là không thể thẩm phán, vụng trộm muốn giết chết ngươi liền có thể giết được ngươi. Tiểu oa nhi ngươi đây, mười mấy tuổi mà đã giày vò như vậy, trưởng thành còn chịu nổi sao?