Đan Đại Chí Tôn

Chương 1104



– Ngươi hiểu rõ Chí Tôn Kim Thành chúng ta không? 

Hứa Như Lai đưa Khương Phàm đến trước cửa Không Gian của bọn hắn, nhưng không có đi vào mà kêu gọi các tộc nhân tùy hành đến. 

– Có hiểu qua. 

Khương Phàm cũng không có vội vã đi đến. 

– Hiểu bao nhiêu? 

– Chí Tôn Kim Thành ở Tây Bắc Tân Hải của Thương Huyền, đều có sức ảnh hưởng tại đại lục Thương Huyền cùng hải dương. 

– Còn gì nữa không? 

– Chí Tôn Kim Thành truyền thừa đã lâu, nghe nói có trên vạn năm, ban đầu quật khởi trong hải dương, dựa vào gần Thương Huyền đại lục, cuối cùng được Thương Huyền tiếp nhận, trở thành hoàng tộc của Thương Huyền. 

– Còn gì nữa không? 

– Còn có cái gì ta cần đặc biệt hiểu sao? 

Hứa Như Lai vẫn không có lên trên cửa Không Gian, ngược lại ngồi xuống trên xiềng xích bên cạnh, vểnh khóe miệng lên cao ngạo nói: 

– Ngươi biết hai chữ hoàng tộc có ý nghĩa như thế nào không, ngươi biết lực ảnh hưởng cùng thực lực của hoàng tộc không? 

– Hẳn là mạnh hơn so với thánh địa. 

– Ha ha, không chỉ là mạnh, mà là mạnh hơn rất nhiều lần. Nếu như không phải thánh địa có thanh danh tốt, bọn hắn ở trong mắt hoàng tộc căn bản không đáng để nhắc tới. 

Khương Phàm cười: 

– Ngươi muốn hù dọa ta? 

– Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, có thể khiêu chiến hoàng tộc, chỉ có hoàng tộc. Nếu như ngươi không phải, như vậy, kết quả khiêu chiến chỉ có một, chết! 

– Nhưng bây giờ ta còn sống rất tốt. 

– Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. 

– Vậy chúng ta cứ nhìn xem, ai sống càng lâu. 

Khương Phàm nhìn cánh cửa Không Gian chậm rãi khép kín, nói: 

– Chúng ta là đi, hay là trò chuyện tiếp một lát? 

Hứa Như Lai cố ý kéo dài thời gian: 

Tham Khảo Thêm:  Chương 171: Ngoại truyện 2

– Ngươi hiểu qua Luân Hồi bí cảnh chưa? 

– Hiểu qua. 

Khương Phàm nhìn hắn không có ý muốn đứng dậy, cũng ngồi xuống bồi tiếp bên cạnh. 

– Hiểu bao nhiêu? 

– Luân Hồi bí cảnh ở Xích Chi đại liệt cốc tại Tây Bắc Bộ, Thương Huyền, nhưng trong này chỉ là con đường, bí cảnh chân chính ở trong hư không. Bên trong phạm vi khổng lồ, lại u ám hỗn loạn, hoàn cảnh phức tạp. 

– Nơi đó sở dĩ gọi là Luân Hồi bí cảnh, là bởi vì tràn ngập lực lượng luân hồi thần bí. Tại nhiều chỗ, người đã chết, linh hồn sẽ được bảo toàn. Có nhiều chỗ, sẽ còn vô duyên vô cớ chết đi, linh hồn trực tiếp tiến vào luân hồi. Mà có nhiều chỗ, thậm chí sẽ có vong hồn cổ lão bay ra. 

Hứa Như Lai ha ha cười: 

– Còn có một số nơi ẩn giấu đi vết nứt không gian. Có nhiều chỗ, vết nứt kia lại đột nhiên xuất hiện, giống mưa to bao phủ thiên địa. 

– Cái này cũng là lần đầu tiên nghe nói. 

– Ngươi nghe đến mấy cái này, còn muốn đi sao? 

– Đương nhiên muốn đi. 

– Ngươi không sợ ‘biến mất’ một cách ‘thần bí’? 

– Những nơi nguy hiểm kia đều là bị cấm khu đặc biệt vòng đi ra, chỉ cần ta không vào đó liền không chết được. Trừ phi, các ngươi ta kéo vào. 

Hứa Như Lai cố ý chậm rãi nói chuyện phiếm cùng Khương Phàm hơn ba giờ, mới đứng dậy nói: 

– Đi thôi, ta dẫn ngươi đi. 

– Nghi thức hoan nghênh đã chuẩn bị xong? 

Khương Phàm cười nhạt nói. 

– Ha ha. 

Hứa Như Lai chỉ cười cười, không nói gì thêm. 

Bọn hắn thông qua cửa đá, đi đến tế đàn không gian. 

Không gian bạo động năng lượng, bao phủ bọn hắn, cuốn vào hư không. 

Lần này thời gian vượt qua kéo dài rất lâu, cuối cùng đã xuất hiện ở bên ngoài Tây Bắc Tân Hải mấy trăm ngàn dặm. 

Tham Khảo Thêm:  Chương 7: 7: Nhẹ Màn Dạo Đầu

Một tòa đại thành nguy nga màu vàng đang chiếm cứ kéo dài trên đường ven biển, nửa bên ở lục địa, nửa bên trong hải dương. 

Nó không chỉ có khổng lồ rộng rãi, mà từ ngoài tường thành đến các loại kiến trúc bên trong, cơ hồ tất cả đều là vàng son lộng lẫy, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, tỏa ra ánh sáng vô tận. 

Loá mắt, sáng chói, giống như mặt trời rơi xuống mặt đất, rọi khắp nơi vạn dặm sơn hà. 

Gần đó, thuyền lớn của bọn họ ở trên biển cả, thậm chí đều là nguồn sáng để thuyền phán đoán phương hướng đi. 

Mặc kệ bọn hắn ở nơi nào, chỉ cần thấy được kim quang liền biết ở đâu là lục địa. 

Chí Tôn Kim Thành là hoàng tộc cao ngạo, còn có chuyện phân biệt đẳng cấp rất nghiêm khắc, bắt đầu từ tường thành đến trong thành thị, tổng cộng chia làm chín tầng, một tầng so một tầng lại cao hơn, đến mức Chí Tôn Kim Thành nhìn lại cứ như một ngọn núi khổng lồ chiếm diện tích rất lớn, trung tâm nhất là ở tầng thứ chín, cách mặt đất tới chín ngàn chín trăm mét. 

Khương Phàm và Hứa Như Lai xuất hiện ở tế đàn không gian, chính là ở vào tầng thứ chín. 

Nơi này là cấm địa Chí Tôn Kim Thành, chỉ có tộc nhân Hứa gia mới ở chỗ này. Ngay cả các cung phụng cường đại khác, cũng đều không có tư cách đi lên. 

Xung quanh tế đàn bố trí cấm chế cường đại, tùy thời có thể chặt đứt con đường không gian. 

Ba tòa bệ đá lơ lửng giữa không trung, ở phía trên là các lão giả tóc trắng phơ cuộn lại ngồi tại đấy, tản ra khí thế cường đại như đại dương. 

– Khương Phàm, hoan nghênh đến Chí Tôn Kim Thành. 

Hứa Như Lai mở ra hai tay, cất tiếng cười to. 

Tham Khảo Thêm:  Chương 242

– Khương Phàm, hoan nghênh! 

Phía trước tế đàn không gian tụ tập số lượng lớn các thanh niên nam nữ, ngoài miệng nói hoan nghênh, nhưng ánh mắt của từng người đều rất hung ác. 

Một nữ tử mặc áo xanh cao gầy đi đến phía trước, từ trên xuống dưới đánh giá Khương Phàm mấy lần, có chút ngẩng đầu, nói: 

– Đến nhà làm khách, có quà tặng không? Đan dược ngươi dùng để tăng thực lực lên đánh bại cái chủng loại như Ngu Thiên Khải kia đâu, đưa ta mấy viên. 

Một vị thiếu niên bên cạnh vểnh khóe miệng lên cười lạnh: 

– Hắn làm sao lại thừa nhận ăn đan dược được. Mặt mũi thánh địa nha, so với cái gì cũng đều quan trọng hơn cả. 

Khương Phàm đã ngờ được Hứa Như Lai kéo dài thời gian, chính là vì làm cái này. 

– Ta chỉ là một đệ tử nho nhỏ của thánh địa, không có tư cách làm khách của hoàng tộc các ngươi. Dẫn đường đi, ta muốn đi Luân Hồi bí cảnh. 

– Chậc chậc chậc, biết điều như vậy rồi? Còn đệ tử nhỏ nhỏ của thánh địa, ngươi là sợ sao? 

– Chớ khẩn trương, ngươi đường đường là Võ Hầu, có tư cách làm khách. 

– Võ Hầu… cái tên thật là uy phong, ta nghe cũng cảm thấy sợ sệt. 

– Ha ha ha… 

Đám tử đệ Chí Tôn Kim Thành tùy ý cười nhạo Khương Phàm. 

Khương Phàm cười lắc đầu: 

– Nếu như không có nghi thức hoan nghênh gì khác, đưa ta đi Luân Hồi bí cảnh. Nếu như còn có, cứ bắt đầu nói, ta phụng bồi tới cùng. 

Hứa Như Lai đi xuống lôi đài, nói: 

– Không có ý gì đặc biệt, rất nhiều người của Kim Thành chúng ta một mực nghe nói tên của ngươi, còn không có thấy tận mắt ngươi. Trước khi đi Luân Hồi bí cảnh, muốn mời ngươi phần mặt mũi, cùng mọi người quen biết một chút.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.