Khương Phàm tiếp tục xì miệng:
– Một đám rác rưởi, dứt bỏ Kim Thành, các ngươi chẳng là cái gì cả! Trước khi chế giễu ta, trước tiên ngươi cần phải có tư cách đánh bại ta! Đến đây, ai đến, ta đưa các ngươi sinh tử chiến. Ngươi thắng ta, ta rút Bất Tử Thiên Bia về, ta thắng, ta muốn mạng của các ngươi!
Khương Phàm giận dữ mắng mỏ rốt cuộc cũng đè đám người đang xao động xuống.
Bọn hắn xao động lại rất kiêng kị.
Bất Tử Thiên Bia xác thực mê người, nhưng trong bọn họ còn không có ai có lòng tin sẽ thắng Khương Phàm, huống chi lại còn là lấy mệnh ra cược.
– Không dám? Ta lại cho các ngươi cái lá gan, hai người cùng lên!
Khương Phàm quơ hai ngón tay, nhìn quanh toàn trường, đáy mắt đầy sự hung ác:
– Ba người! Ba người giống như trên, nếu như có thể thắng ta, ta về Vương Quốc Hắc Ám tuyên cáo huỷ bỏ Bất Tử Thiên Bia. Nếu như thua, để lại mệnh, lại bồi mệnh ba người!
Đám người trợn nhìn, hô hấp dồn dập, đây nào chỉ là dụ hoặc, đây quả thực là nhục nhã.
Ba người đánh một?
Bọn hắn là hoàng tộc!
Nếu như cảnh giới Hứa Thiên Kỳ đuổi theo được, hắn tuyệt đối không cho phép Khương Phàm làm càn như vậy.
Nếu như thiếu chủ của bọn hắn có ở Kim Thành, càng có thể hung hăng ngược sát Khương Phàm.
– Còn không dám sao? Các ngươi thật sự là rác rưởi đến từ trong lòng. Năm tên, năm tên cùng tiến lên, linh văn không đủ, cảnh giới đến đụng, trên năm tên linh hồn tứ trọng thiên, lục phẩm, Càn Nguyên, Đại Thừa, cho dù là Chí Tôn Thánh phẩm, đều có thể! Khương Phàm ta sẵn sàng nghênh tiếp!
Khương Phàm mang theo tức giận nhục nhã gào thét, quanh quẩn quảng trường.
– Chúng ta phụng bồi tới cùng!
Thiếu nữ áo xanh tiếp chiến, mắt phượng hàm sát.
Đều đã cuồng ngạo đến nước này, còn có cái gì không dám.
– Năm người, mệnh mười người, bao gồm cả ngươi! Bao gồm cả Hứa Như Lai, Hứa Nguyên Khôi, Hứa Nguyên Giáp!
– Chúng ta tiếp!
Hứa Như Lai cũng hô to.
– Chúng ta bồi tiếp!
Hứa Nguyên Khôi Hứa Nguyên Giáp đều tiếp chiến, đằng đằng sát khí.
– Đừng đến lúc đó ngươi lại không nhận nợ! Đi theo ta.
Thiếu nữ áo xanh gọi Khương Phàm, muốn đi đến đài diễn võ của Hứa gia bọn hắn.
– Ngươi nghĩ ta nhược trí sao? Đi Vương Quốc Hắc Ám, lên lôi đài! Ta chờ các ngươi ba giờ, chọn tốt người khiêu chiến, đi qua nhận lấy cái chết.
Vương Quốc Hắc Ám!
Đại Tự Tại điện thứ năm!
– Giúp ta làm tuyên truyền, ta muốn khiêu chiến Chí Tôn Kim Thành. Một mình ta, chiến năm người. Ước định, Bất Tử Thiên Bia của ta, mười cái mạng của bọn hắn.
Khương Phàm tìm tới người phụ trách điện thứ năm, sau khi nói xong hắn liền đi thẳng đến đài diễn võ lớn nhất ở tầng thứ ba.
– Võ Hầu đúng là Võ Hầu, mỗi lần đều náo đến kích thích như thế.
Người phụ trách lập tức làm theo, phát động bọn thị vệ tuyên dương khắp chốn tại Vương Quốc Hắc Ám.
Vương Quốc Hắc Ám lần nữa oanh động.
– Lấy một địch năm?
– Tuổi trẻ đúng là tốt, nhìn sức sống người ta này.
– Võ Hầu chính là Võ Hầu! Nếu ta có kích tình này, ta có thể ngâm mười ngày tại hoa lâu, mà người ta chỉ muốn đánh đánh đánh.
– Đây là nghẹn điên rồi sao? Đánh xong Hỗn Độn Tử Phủ, đánh Chí Tôn Kim Thành! Hoàng tộc không cần mặt mũi sao?
– Vậy cũng không nghẹn điên sao, hơn một năm không có trở về trang bức, thật vất vả mới trở về, không được cùng hưởng ân huệ.
– Quá khi dễ người, lấy một địch năm? Nếu ta là Chí Tôn Kim Thành, ta nhịn không được!
Vương quốc nhanh chóng xao động, đều tranh nhau chen lấn chạy đến Đại Tự Tại điện thứ năm, sợ không giành được vị trí.
Ngay cả Hỗn Độn Tử Phủ cùng Vô Hồi thánh địa sau khi lấy được tin tức đều sửng sốt một hồi, lập tức ném chuyện trong tay đi, chạy tới Đại Tự Tại điện.
Tầng thứ ba náo nhiệt lại oanh động, đám người reo hò càng là xao động, đều đang mong đợi đại chiến bắt đầu.
Trong sương phòng, mọi người nhìn Khương Phàm ở trên đài diễn võ nhắm mắt minh tưởng, từ đáy lòng đều là rung động.
Tiểu gia hỏa thật sự là một khắc đều không nhàn rỗi.
Đây là sợ Vô Hồi thánh địa lại hắn bắt về giam lại, muốn hung hăng cho bớt nghiện sao?
– Ai…
Lâm Thiên Lộc ngồi trong sương phòng, lắc đầu thở dài, thật là phục.
Liền không thể yên tĩnh được một lát sao?
Đứa nhỏ này có phải có một loại bệnh nóng nảy nào đó hay không?
– Ta cho rằng hắn còn đang trốn trong Ôn Tuyền Tiên Cảnh, thì ra là chạy tới Chí Tôn Kim Thành đi trêu chọc râu hùm.
Hàn Ngạo đều chẳng muốn đến lôi đài nơi, hắn ngồi trong sương phòng lắc đầu rung động.
– Sư phụ, còn muốn ngăn cản sao?
Lâm Nam đứng bên cửa sổ, nhìn qua Khương Phàm trên đài diễn võ.
Đây là đánh với Thiên phẩm không có đủ nghiện sao, còn muốn một chọi năm.
– Tùy theo hắn đi. Vị thiếu chủ Chí Tôn Kim Thành kia hẳn là còn ở hải vực lịch luyện, mà Hứa Thiên Kỳ vừa mới tiến vào Linh Hồn cảnh, chỉ cần hai người bọn họ không đến, Thánh phẩm mạnh nhất mà Chí Tôn Kim Thành có thể điều tới là Đại Thừa Thánh phẩm. Liền xem như tứ trọng thiên, Khương Phàm cũng có thể ứng phó.
Lần này Lâm Thiên Lộc ngược lại có chút lòng tin.
Trong sương phòng Nguyệt Hoa Thiên Bảo.
– Tỷ tỷ, hãy cảm nhận không khí nơi này, cùng thi đấu bài vị của Cổ Hoa các ngươi, có phải rất không giống nhau hay không.
Đông Hoàng Như Yên đứng bên cửa sổ, hít một hơi thật sâu, mặt mũi tràn đầy hưởng thụ.
Nàng là sau nhận được tin tức liền từ Cổ Hoa trở về, chỉ tiếc là tới chậm.
Mấy ngày nay vẫn luôn cảm thấy ảo não với trận tranh tài của Khương Phàm cùng Ngu Thiên Khải, không nghĩ tới Khương Phàm lại mở tiếp một trận khiêu chiến, còn là lấy một địch năm, nghênh chiến Chí Tôn Kim Thành.
Kích thích! Quá làm cho người ta kích động!
Đông Hoàng Như Ảnh cười lắc đầu, muội muội này xác thực đã biến dã (dã man).
– Tỷ tỷ, tỷ ngược lại là nên đến đây đi.
Đông Hoàng Như Yên lôi kéo Đông Hoàng Như Ảnh đi đến bên cửa sổ.
Diễn võ trường rộng rãi, mấy vạn người chen trên khán đài, náo nhiệt ồn ào, bầu không khí sốt ruột.
Bởi vì những người xông đến nơi này đa số đều là bởi vì mạo hiểm mà xông lầm, cho nên phổ biến đều là có sự dã tính.
Bình thường là ba người năm người tập hợp một chỗ, khả năng không cảm thấy được gì, nhưng mấy vạn người tụ tập một chỗ, tinh khí thần cùng ánh sáng trong mắt của bọn hắn để không khí đều trở nên xao động.
– Hắn là Linh Hồn cảnh tam trọng thiên?
Đông Hoàng Như Ảnh cảm thấy rất kỳ quái, trước đó còn tưởng rằng Khương Phàm trốn ở Kiều gia, không nghĩ tới người ta lại không một tiếng động đã trở lại Nam Bộ, còn huyên náo oanh oanh liệt liệt tại Vương Quốc Hắc Ám.