Bọn hắn có thể thấy được Thượng Cổ Cự Long, hoành không vạn dặm, phảng phất có thể đè sập thiên khung.
Bọn hắn có thể thấy được Chiến Tổ Bạch Hổ, chiến ý vô biên, gào thét Cửu Thiên Thần Đình.
Bọn hắn có thể thấy được Chu Tước – Thần Tổ Vạn Cầm, xé rách thiên địa, pháp lệnh Thiên Bằng, Phượng Hoàng.
Bọn hắn càng có thể thấy được Huyền Vũ, dời sông lấp biển, nhấc lên ngàn vạn trọng sóng lớn.
Bọn hắn thậm chí còn có thể thấy được tiên dân thượng cổ, di sơn đảo hải, trích tinh lộng nguyệt, bọn hắn nhìn thấy Cự Linh vạn trượng, giơ cao tới bầu trời, bọn hắn còn chứng kiến trời ma hoành hành, nộ chiến vạn yêu.
– Ảo ảnh!
– Thủy Tổ vạn vật?
– Đó là hình ảnh Hồng Hoang thế giới sao?
Tất cả mọi người sau khi hoảng hốt liền liên tiếp hít một hơi, tê cả da đầu, ngay sau đó toàn bộ đều lập tức sôi trào.
Từ đám dân liều mạng đến đàn sói điên cuồng xông về hình ảnh xa xa.
Hình ảnh thần bí phiêu miểu mà mông lung, nhanh chóng tiêu tan.
Ngay sau đó, mười mấy khối Thiên thạch mở ra hư không, rơi xuống hoang dã.
– Huyền Hoàng Thạch!! Đó là Huyền Hoàng Thạch!! Chỉ có bọn chúng mới có thể tái hiện hình ảnh Hồng Hoang!!
Ngu Thanh Dao từ đầu đến cuối thờ ơ lạnh nhạt lại bất chợt kích động kêu to, đó là linh thạch bắt đầu thế giới thế chân vạc(*)nguyên thủy nhất, khí tức Huyền Hoàng bên trong có thể gây nên biến đổi huyết mạch, thức tỉnh truyền thừa cổ xưa nhất.
(*) Chỉ tình trạng vững chắc, cân bằng về sức mạnh quân sự – chính trị giữa ba thế lực, hay ba quốc gia thù địch với nhau.
Huyền Hoàng Thạch cũng là thứ mà Hỗn Độn Tử Phủ bọn hắn khát vọng đạt được nhất, đồng thời cũng là bảo bối chưa từng buông tha tìm kiếm.
– Nhanh nhanh nhanh! Nhanh đoạt đi!
Bọn người Ngu Thiên Đạo toàn thân phát nhiệt, cuồng hỉ đến run rẩy.
Bọn hắn chưa từng thấy nhiều Huyền Hoàng Thạch như vậy, càng không gặp qua Huyền Hoàng Thạch khổng lồ như vậy.
Mà, vị trí không gian vặn vẹo lại ở ngay phía trước, cách bọn họ gần đây.
Đây quả thực là phúc hạnh trời ban.
Long long long…
Bọn hắn ngưng tụ tử khí thành hai cánh, lao thẳng đến chỗ Huyền Hoàng Thạch rơi xuống.
– Trước tiên đoạt tảng lớn nhất kia.
Ngu Thanh Dao lo lắng la lên, thúc giục vị tộc lão vọt tới phía trước nhất kia.
– Tản ra, ba viên lớn nhất kia, toàn bộ chúng ta đều muốn.
Tộc lão phía trước cuồng nhiệt gào thét, thanh âm đều mang theo chút rung động.
Bên trong mười mấy viên Huyền Hoàng Thạch đang rơi xuống có ba khối vô cùng to lớn, nhìn ra đường kính có thể chừng một mét. Mà Huyền Hoàng Thạch bình thường bọn hắn thấy, vài cen-ti-mét đều đã rất hiếm thấy, viên được làm chí bảo trấn tộc của Chí Tôn Kim Thành kia, đường kính lớn nhất đều chỉ có hơn hai mươi cen-ti-mét.
Ầm ầm…
Đàn sói đang phóng tới trong hoang dã, đại địa rung động, bụi mù cuồn cuộn, hơn ba ngàn đôi mắt sung huyết gắt gao nhìn chằm chằm Thiên thạch đang rơi xuống phương xa.
Đám sói đầu đàn trên bầu trời tru lên cao vút, tử khí vờn quanh hai cánh, bọn chúng dùng tốc độ kinh người lướt qua bầu trời.
Cự điểu của thư viện giương cánh vài trăm mét, nhấc lên gió lốc cuồn cuộn, bọn người chở Bạch Ly, Lãnh Tuyền phóng tới thiên thạch.
– Nhanh nhanh nhanh, nhanh lên cho ta.
Hứa Vĩnh Thọ lo lắng thúc giục Tử Lân Cự Lang.
Là Huyền Hoàng Thạch? Lại còn là xuất hiện thành đống!
Luân Hồi bí cảnh chưa từng có bảo thạch Hồng Hoang giáng lâm qua như thế này!
Đám dân liều mạng càng không cam lòng rớt lại phía sau, nhao nhao kích hoạt linh văn, phóng thích Bảo khí, cùng Đại La sơn, Chí Tôn Kim Thành và các cường giả của Phạm Thiên Thư viện triển khai cạnh tranh.
Dưới sự kích thích của Huyền Hoàng Thạch, bọn hắn cơ hồ đã đánh mất lý trí.
– Ngươi là của ta, ha ha, trời phù hộ Hỗn Độn Tử Phủ ta.
Tộc lão Tử Phủ tiến lên đón viên lớn nhất kia, thể hiện mừng như điên đều trở nên dữ tợn, một bàn tay to lớn hung hăng bắt tới.
Nhưng… Không gian vặn vẹo, viên Huyền Hoàng Thạch nhanh chóng rơi xuống kia đột nhiên biến mất.
Giống như chỉ là ảo ảnh, lại hình như tiến vào trong bao vải hư không.
– Huyền Hoàng Thạch đâu?
Tộc lão vồ hụt, trực tiếp ngây ngẩn cả người.
Trong hư không, Đông Hoàng Như Ảnh cuốn đi mảnh Huyền Hoàng Thạch lớn nhất, ngược lại là lao thẳng tới viên thứ hai.
Ngu Thanh Dao đang vọt tới nơi đó, vung ra vũ khí, đón gió gào thét, hóa thành lồng giam, muốn mạnh mẽ giam cầm.
Nhưng, Huyền Hoàng Thạch đột nhiên biến mất, không có bất kỳ dấu hiệu gì, không còn bóng dáng đâu nữa.
– Huyền Hoàng Thạch đâu, Huyền Hoàng Thạch của ta đâu.
Thể hiện mừng như điên của Ngu Thanh Dao chợt cứng ở trên mặt.
Tộc lão ở xa xa lập tức nhìn về phía Ngu Thanh Dao, chẳng lẽ đều là ảo tưởng sao?
Bọn người Ngu Thiên Đạo liên tiếp dừng lại, bây giờ vẫn ảo ảnh sao?
Tuy nhiên, người nhào về phía viên Huyền Hoàng Thạch thứ ba kia lại thành công ôm lấy Huyền Hoàng Thạch, mênh mông khí tức Huyền Hoàng bao phủ hắn, tế bào toàn thân đều giống như giãn ra, tham lam hấp thu năng lượng kỳ diệu.
– Là thật?
Đám người Ngu Thanh Dao đồng loạt nhìn sang.
– Ha ha, ta lấy được, ta đã lấy được.
Người kia kích động kêu to, toàn thân run rẩy.
– Trong hư không có người? Bảo hộ viên Huyền Hoàng Thạch kia.
Tộc lão Chí Tôn Kim Thành lập tức kịp phản ứng, quả quyết phóng tới vị tộc nhân kia.
– Bảo hộ Huyền Hoàng Thạch.
Ngu Thanh Dao sợ hãi kêu lên, điên cuồng thôi động hai cánh tử khí, nhấc lên cuồng phong, từ bốn phương tám hướng đi qua.
Đông Hoàng Như Ảnh thầm nghĩ đáng tiếc, quả quyết phóng tới nơi khác, cuốn đi ba viên gần đó.
Trước khi các phương khác đuổi tới, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
– Huyền Hoàng Thạch, Huyền Hoàng Thạch của ta…
– Đều lùi xuống cho ta, Huyền Hoàng Thạch thuộc về hoàng tộc.
– Ai cướp được chính là của người đó.
Các phương xao động, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên nhào về phía không trung.
Mặc dù bị Đông Hoàng Như Ảnh cuốn đi năm viên, bị Chí Tôn Kim Thành chiếm lấy một viên, nhưng vẫn có mười viên Huyền Hoàng Thạch đang rơi xuống từng chỗ khác nhau.
Lớn nhỏ không giống nhau, có mười mấy cen-ti-mét, có khoảng nửa mét, đều khuấy động khí tức Huyền Hoàng mọt cách mãnh liệt, diễn dịch hình ảnh Hồng Hoang, phóng tới hoang dã.
– Lại được một viên.
Tộc lão Chí Tôn Kim Thành kín đáo đưa viên Huyền Hoàng Thạch kia cho Ngu Thanh Dao, lập tức xông về viên gần đó.