Trong này nếu như xuất hiện bất kỳ biến cố gì, hành động rút lui của Kiều gia đều sẽ nương theo nguy cơ to lớn!
Nếu như làm không cẩn thận, thân phận của hắn sẽ bại lộ.
Đến lúc đó, tất cả ánh mắt trên Thương Huyền đại lục đều tập trung tới phương bắc!
Hắn, lại nên ứng phó như thế nào!
Hắn, lại nên đi đâu?
Mà Thiên Hậu thì sao?
Diêm bá có tìm được nàng hay không?
– Các ngươi đã ở cùng Khương Phàm bao lâu?
Dương Biện tiếp tục hỏi Lý Dần.
– Ta tám năm, Hứa Đan hơn ba năm.
Lý Dần nói xong, Hứa Đan vội vàng nói:
– Ta không liên quan với hắn.
– Các ngươi có hứng thú cùng ta đến Hải Thần đảo hay không?
Dương Biện chủ động mời chào.
– Ngươi cũng đã bị Hải Thần đảo vứt bỏ, còn có tâm tư mời chào chúng ta?
– Ta là Thiên phẩm linh văn, tương lai có cơ hội tiến đến Thánh Linh, coi như ta rời khỏi Hải Thần đảo cũng có thể xông ra thiên địa của ta. Các ngươi đi theo ta, ta sẽ không bạc đãi các ngươi.
– Ta có sư phụ.
Lý Dần cười lắc đầu.
– Ta đương nhiên sẽ mang theo hắn.
– Ta thay ta sư phụ cám ơn ngươi có ý tốt, nhưng chúng ta có chuyện của riêng mình phải làm.
Khương Phàm bỗng nhiên nói:
– Trái cây chín.
Hứa Đan, Lý Dần, lập tức đứng dậy, mong đợi nhìn linh quả đang tróc ra.
– Ta thu các ngươi vào đi, đều đừng kháng cự.
Trong thanh đồng tiểu tháp tên cổ áo Khương Phàm duỗi ra ba sợi xiềng xích, cuốn lấy bọn hắn.
– Phải đi về!
Lý Dần cùng Hứa Đan trao đổi ánh mắt, kích động càng chờ mong.
– Phải đi về!
Dương Biện dữ tợn.
Nơi này chỉ là qua hai mươi mấy ngày, bên ngoài chỉ sợ đã rất nhiều năm.
Người yêu của ta, thân tộc của ta, các ngươi… Còn sống không?
– Phải đi về… Hinh nhi, ta sắp trở về.
Khương Phàm kéo ba người vào thanh đồng tiểu tháp, một tay cầm linh quả rơi xuống.
Một không gian khuấy động mê vụ, trong nháy mắt đã che mất hắn.
Khương Phàm cảm giác trời đất quay cuồng, vặn vẹo quang ảnh ở bên cạnh gào thét mà qua, bên tai quanh quẩn đinh tai nhức óc quái dị tiếng gào rít.
Ngay sau đó quang ảnh ngưng kết, thời gian phảng phất đứng im.
Lại sau đó, không gian đột nhiên bạo loạn, nhiều vết nứt lướt qua bên cạnh vòng xoáy.
Khương Phàm gắt gao nắm chặt linh quả, đi ngang qua Sinh Tử Lưỡng Giới.
Sau khi bọn hắn rời khỏi không lâu, Yêu Đồng đi chân đất qua, giẫm lên đá vụn giá lạnh, đi tới trong thạch điện.
Hắn yên lặng ngắm nhìn thi thể khô quắt, nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra răng nhỏ lanh lảnh.
Bên trong địa tầng thạch điện hắc ám giá lạnh, một sợi rễ tinh mịn quay quanh mà thành Kén đang ư nhảy lên, giống như trái tim tươi sống.
Những sợi rễ này toàn bộ đều đến từ thi thể trong thạch điện.
Nhìn đầu thi thể chỉ là có chút rễ cây, kỳ thật còn có hai sợi rễ vô cùng bí ẩn, xuyên qua thân thể, quấn thật sâu tới dưới mặt đất, sau đó khuếch tán ra mấy vạn sợi rễ, xen lẫn thành một cái Kén tươi sống.
Bên trong Kén có cái tiểu hài nhi cuộn mình, đang ngủ say.
Yêu Đồng đi đến trước mặt thi thể, nghiêng đầu nhìn một lát, đưa tay đè đầu thi thể xuống.
Một lực lượng thần bí lướt qua toàn thân thi thể, trùng kích sợi rễ mịt mờ kia.
Cái Kén sâu trong địa tầng có chút nhúc nhích, tiểu hài nhi bên trong thức tỉnh.
– Ngươi là ai?
Giọng tiểu hài nhi khàn khàn trống rỗng, phiêu đãng bên trong địa tầng u lãnh, khiến cho người khác phải rùng mình.
Trên gương mặt non nớt Yêu Đồng mang theo nụ cười yêu dị:
– Ngươi là ai?
– Ta là người ngươi không chọc nổi!
– Hì hì, ta bây giờ ai cũng không thể trêu vào. Ngươi thế nào cảm giác được ta?
– Ta rất mẫn cảm đối với linh vật đặc thù.
– Ngươi muốn làm gì?
– Làm giao dịch. Một giọt máu của ta có thể chống đỡ ngươi bình thường hấp thu trăm ngàn người, ta đưa ngươi mười giọt máu liền có thể rút ngắn ngàn năm chờ đợi của ngươi. Như thế này ngươi không sai biệt lắm có thể thoát khốn.
– Hoang đường.
– Phải hay không phải, ngươi nếm thử liền biết.
Tiểu hài nhi nâng con mắt âm trầm xuyên thấu qua kén cây, nhìn Yêu Đồng trong thạch điện, sau khi hồi lâu trầm mặc, khàn khàn nói:
– Điều kiện thì sao?
– Ta đưa ngươi năm giọt máu trước, đủ để phóng thích một số lực lượng cho ngươi, ngươi dẫn xuất m Linh Địa Hỏa mai táng dưới mặt đất cho ta. Ta cho ngươi thêm ba giọt máu, phóng thích càng nhiều lực lượng, ngươi mang theo Cửu U Minh Hỏa cho ta. Cuối cùng, ta cho ngươi thêm hai giọt máu còn sót lại, giúp ngươi thoát khốn.
– Ngươi ngay cả ta là ai cũng không biết, ngươi dám giúp ta thoát khốn?
– Ha ha, ngươi biết ta là ai?
Tiểu hài nhi bên trong kén cây cười lạnh hai tiếng, nhúc nhích thân thể:
– Tới đi! Ta đã bị nhốt hơn ba nghìn năm, lại không ra ngoài, đám nhóc con phía ngoài đám kia chỉ sợ đều muốn quên ta sạch sẽ.
Khương Phàm xuyên qua Sinh Tử Lưỡng Giới, cảnh tượng trước mắt sáng tỏ thông suốt, lại bị ném tới trong hải dương.
Vùng biển này vô cùng hỗn loạn, cuồng phong gào thét, giống như ma hống, sóng lớn liên miên chập trùng, va chạm dã man, nhấc lên bọt nước đầy trời, mây đen cuồn cuộn trên không trung, như núi như thủy triều, lôi đình vô tận giống như màn mưa treo đầy Thiên Hải.
Trong trung ương hải vực hỗn loạn có một hình ảnh thần kỳ.
Trên không trung, mây đen nặng nề như núi kịch liệt cuồn cuộn, hình thành vòng xoáy khổng lồ, ù ù xoay tròn, rung động lòng người.
Vòng xoáy phảng phất thẳng tới đỉnh Thương Thiên, ánh sáng vô tận từ nơi đó vẩy xuống.
Mặt biển, cũng có một vòng xoáy khổng lồ, tất cả thủy triều đều lao nhanh vào, phía dưới là bóng đen không ánh sáng, cứ như muốn nuốt hết thảy mọi thứ.
Ở giữa hai cái vòng xoáy lơ lửng một hòn đảo lớn nguy nga, tắm rửa ánh sáng từ không trung vẩy xuống vòng xoáy, thác nước vô tận lao nhanh rơi xuống vòng xoáy trên mặt biển.
Rung động, duy mỹ, thần bí.
– Chúng ta đi ra sao… Oa a…
Hứa Đan cùng Lý Dần rời khỏi thanh đồng tiểu tháp, đang muốn mừng rỡ hít thở không khí mới mẻ, lại bị tràng diện kinh diễm xa xa làm cho kinh ngạc.
– Đây là Thánh Bằng đảo?
Khương Phàm dung hợp trong trí nhớ, hiện ra hình ảnh tương tự.
Hoàng tộc hải vực, Thánh Bằng đảo, là nơi ở của bộ tộc Lôi Bằng.
– Sao chúng ta lại bị chuyển dời đến nơi này?
Hứa Đan đương nhiên biết Thánh Bằng đảo, nhưng, nơi này là biển sâu, cách Thương Huyền đại lục mấy chục vạn dặm.
– Trước tiên phải làm rõ chúng ta đang ở năm nào.