Trong cung điện xa hoa nhưng không dung tục, bên trong trang nhã còn để lộ trương dương.
Dương Thiên Hữu đang sửa sang áo bào, thản nhiên nói:
– Còn một giờ, trời sắp sáng rồi, Tiểu Bằng Vương có chuyện gì, không thể chờ đến sau khi hôn lễ kết thúc?
Trong phòng còn có hai người khác đang ngồi, một người anh tuấn nho nhã, tôn quý càng kiêu ngạo, một người tướng mạo đường đường, uy phong lẫm liệt.
Bọn hắn chính là hai đại thiên văn khác của Hải Thần đảo, Ngụy Vô Cực, Dương Hùng.
– Dựa theo cấp bậc lễ nghĩa, bây giờ Tiểu Bằng Vương không nên tới nơi này.
Lý Hùng cao lớn uy mãnh, thẳng tắp như thanh tùng. Mười ngón tay đều mang ngọc cốt trắng đen xen kẽ, mỗi một cái đều là do mai rùa to lớn dung luyện mà thành, là Thương Uyên đảo dâng tặng lễ vật cho hắn.
Tiểu Bằng Vương cao tới năm mét, thể phách hùng tráng lộ ra khí thế kinh khủng, hắn ném sáo trúc cùng huyết thư xuống đất, cao giọng quát hỏi:
– Giải thích rõ ràng cho ta, đây là ý gì!
– Hôm nay là ngày đại hỉ, chuyện gì cũng đều không đáng đến làm to chuyện. Ngươi cứ nói đi?
Dương Thiên Hữu vẫn đối mặt với ngọc kính, loay hoay y phục của mình, ngữ khí lãnh đạm, không quan tâm.
– Nơi này là Hải Thần đảo, còn xin Tiểu Bằng Vương hiểu chút quy củ. Ví dụ như, bỏ đồ đến trên mặt bàn, mà không phải… Ném dưới mặt đất.
Lý Hùng nhìn cũng chưa từng nhìn, chỉ là dùng ánh mắt tiếp cận Tiểu Bằng Vương.
– Dương Hùng, bớt phách lối cho ta, ngươi còn chưa đủ tư cách. Năm đó Dương Biện đều chỉ có thể đánh ngang tay với ta, huống chi là ngươi!
Tiểu Bằng Vương uy thế thịnh long, ánh mắt bén nhọn giống như hai đường lôi điện chân thực quét về phía Dương Hùng.
Lý Hùng tức giận đứng dậy:
– Nơi Dương Biện cùng ngươi giao thủ là tại Thánh Bằng đảo, bây giờ ngươi là đang ở Hải Thần đảo!
– Khụ khụ!
Ngụy Vô Đạo ho nhẹ hai tiếng, nhắc nhở:
– Tại ngày đại hỉ này, cái tên đó vẫn không cần đề cập đến.
Tiểu Bằng Vương quay người rời khỏi.
– Nhặt đồ trên đất lên, chính các ngươi nhìn! Nhìn kỹ, lại đi tìm ta!
– Yêu thú chính là Yêu thú, thô lỗ!
Lý Hùng hừ lạnh hai tiếng, nhấc lên kình khí, thổi mãnh vải lên.
– Hồng Thạch… Thác biển… Vân Thủy giản…
– Đây là ý gì?
Ngụy Vô Đạo hỏi nữ nô Vân Nhi đang run rẩy ở ngoài cửa.
Chỉ mấy chữ này, đáng để Tiểu Bằng Vương tức giận đến muốn gây chiến như vậy?
– Cái này… Không phải là các ngài đưa đi sao?
Vân Nhi nơm nớp lo sợ, không dám ngẩng đầu nhìn ba vị Thiên linh văn trong phòng.
Ánh mắt Lý Hùng lạnh lẽo, khí thế lạnh thấu xương đè tới phía Vân Nhi.
– Chúng ta? Ngày đại hôn, chúng ta đưa ngươi huyết thư?
Vân Nhi run rẩy, quỳ trên mặt đất:
– Chữ bằng máu phía trên này, là… là… nơi định tình…. giữa tiểu thư nhà nô tì cùng… Dương Biện. Sáo trúc trên đất là tín vật đính ước của bọn họ. Bọn chúng đột nhiên được đưa đến phòng của chúng ta, chúng ta tưởng rằng các ngài đang thử thăm dò tiểu thư, cho nên liền…
Dương Thiên Hữu rốt cuộc cũng dừng lại, nhướng mày, nhìn về hướng huyết thư đang bay xuống, còn có sáo trúc lẳng lặng nằm dưới đất.
Sắc mặt Lý Hùng, Ngụy Vô Đạo, hơi đổi, cũng đều nhìn về phía Dương Thiên Hữu.
Thân hình Dương Thiên Hữu to lớn, nhưng bước chân trầm ổn, khí thế hùng hậu.
Hắn nhặt miếng vải lên, đưa tới trước mũi nhẹ nhàng lung lay:
– Ai đưa qua!
– Bị đặt ở trong hộp gấm đưa qua, phía trước đều là trang sức, cái cuối cùng là bọn chúng.
Vân Nhi run rẩy quỳ ở nơi đó, thực sự không chịu nổi khí tức áp bách của những cường giả Thiên phẩm này.
Lý Hùng cùng Ngụy Vô Đạo đều nhìn Dương Thiên Hữu:
– Không phải ngươi đưa?
Dương Thiên Hữu nhắm mắt lại, lặp đi lặp lại ngửi mùi máu tươi trên vải, ngữ khí lãnh đạm, lại có uy thế không hiểu:
– Nói tiếp.
– Nói?? A! Nói… Nói… Đúng, sáo trúc hẳn là trên người Dương Biện. Ba nơi được viết bên trên đều là chuyện tư mật phát sinh qua chỉ có tiểu thư cùng Dương Biện biết đến, nhiều nhất còn có nô tì biết, là vào ban đêm tiểu thư kéo nô tì ra nói thì thầm. Những người khác, hẳn là cũng không biết.
Sắc mặt Vân Nhi tái nhợt, âm thanh run rẩy.
Nàng bỗng nhiên sợ hãi, chẳng lẽ không phải bọn hắn đưa đi thăm dò tiểu thư sao? Nếu như không phải bọn hắn, thì là ai!
Dương Thiên Hữu lè lưỡi, liếm liếm vết máu bên trên, nhẹ giọng một câu:
– Là hắn.
– Hắn?
Ngụy Vô Đạo cùng Lý Hùng bỗng nhiên biến sắc.
Ai!!
Dương Biện sao?
Hắn không phải đã chết bốn năm rồi sao!
Lý Hùng âm trầm sắc mặt, nói:
– Không thể nào là hắn! Hẳn là ai đó đang làm trò đùa quái đản?
Ngụy Vô Đạo lắc đầu nói:
– Ai dám cầm loại chuyện này ra làm trò đùa, lại còn là vào đêm đại hôn này.
Dương Thiên Hữu cầm lấy sáo trúc, cẩn thận lật xem:
– Những thị nữ đưa trang sức kia đâu? Gọi toàn bộ qua cho ta.
Sau đó không lâu, bọn thị nữ đi đưa trang trước đó sức toàn bộ quỳ gối trong phòng, nói rõ chi tiết từ khâu chuẩn bị trang sức đến trên đường đi đưa trang sức, cùng với tình huống sau đó.
– Ngụy Vô Cực?
Ngụy Vô Đạo kỳ quái, làm sao hắn lại tới trang viên đó, còn muốn kiểm tra hộp gấm?
Đại hôn của Dương gia, hắn là người của Ngụy gia, bận tâm cái gì.
– Ngụy Vô Cực là đệ đệ của ngươi, ngươi mời??
Dương Thiên Hữu nhìn Ngụy Vô Đạo, nhìn như hỏi thăm, nhưng kì thực mệnh lệnh.
Ngụy Vô Đạo phân phó nói:
– Đi gọi Ngụy Vô Cực tới cho ta.
Nhưng… Cho đến khi hừng đông, lại đến khi bắt đầu hôn lễ, bọn hắn đều không tìm được Ngụy Vô Cực!
Ngụy Vô Cực cứ đột nhiên biến mất như vậy, không có bất kỳ vết tích gì.
Bọn người Dương Thiên Hữu đều cảm giác chuyện không được ổn. Nhưng, bọn hắn không nói chuyện này cùng trưởng bối trong tộc, tựa như cái gì cũng đều không có phát sinh.
Sau khi hừng đông, hôn lễ vẫn được cử hành như thường lệ, không có gây nên bất cứ rối loạn gì.
Hòn đảo của Ngụy gia.
Khương Phàm cẩn thận cảm nhận được bầu không khí trên hòn đảo, không có phát hiện vấn đề gì.
– Rất an tĩnh, xem ra Lôi Tú không có đem chuyện truyền sáo trúc đi.