Đan Đại Chí Tôn

Chương 1257: C1257: Khương phàmị sụp đổ



– Ta muốn biết ngươi tại sao muốn trở về trước. Vì Kiều gia, hay là vì bản thân mình.

Đông Hoàng Như Ảnh không còn đi vòng vèo cùng loại trai thẳng Khương Phàm này.

Nam Bộ không có tin tức Khương Phàm đã trở về, Vương Quốc Hắc Ám cũng không biết Khương Phàm còn sống, nói cách khác, sau khi Khương Phàm chạy ra khỏi Địa Ngục thì đã đi thẳng tới Kiều gia.

Nơi này có cái gì hấp dẫn Khương Phàm?

Khương Phàm sốt ruột trở về, ngày đầu tiên là đi tìm đan dược, lại là vì sao?

– Hơn bảy năm, ta tưởng niệm Kiều gia, trở lại thăm một chút, không làm gì khác.

– Chẳng lẽ Nghị công tử đã quên, thần giáo chúng ta tại Nam Bộ cũng có Thiên Cung? Theo ta được biết, ngươi… Đã chết…

Đông Hoàng Như Ảnh nhẹ giọng một câu, nhìn thẳng mắt Khương Phàm.

Khương Phàm có chút nhíu mày, nhẹ giọng cười một tiếng:

– Không phải ta đang sống rất tốt sao?

– Cho nên ta hiếu kỳ, vì sao ngươi có thể sống tốt? Dù sao, ngươi cũng đã chết!

Đông Hoàng Như Ảnh đứng dậy, đi ra thạch đình.

Vòng eo tinh tế như Mỹ Nhân Xà vặn vẹo để cho người ta miên man bất định.

Hai chân thon dài nhu thẳng mà nhẹ nhàng, dường như được ông trời tỉ mỉ tạo ra, hoàn mỹ làm nổi bật lên dáng người nàng.

Một đôi chân ngọc như ẩn như hiện ở dưới váy dài, trắng nõn kiều nộn, ngón chân óng ánh, hoàn mỹ không một tì vết, có từng điểm từng điểm ánh ngọc đang nháy hiện.

Khương Phàm nhìn Đông Hoàng Như Ảnh đi tới:

– Cửu Thiên Thần Giáo là hoàng đạo Trung Vực cao cao tại thượng, hẳn là chú ý chuyện lớn của các đại nhân vật cấp bậc hoàng tộc, tại sao phải cảm thấy hứng thú đối với một tiểu nhân vật là ta tại một nơi nhỏ như vậy?

Tham Khảo Thêm:  Chương 27

Đông Hoàng Như Ảnh không còn cùng Khương Phàm diễn kịch, chủ động làm rõ:

– Ngươi cũng không phải tiểu nhân vật.

– Cái chết của ta, Vô Hồi thánh địa không thể nào lại trắng trợn tuyên truyền với bên ngoài. Các ngươi có thể được đến tin tức này, hoặc là bởi vì sắp xếp người đặc biệt đang chăm chú nhìn ta, hoặc là chính là…

– Là cái gì?

– Như Ảnh cô nương, ngươi có biết Đông Hoàng Như Yên?

Ánh mắt Khương Phàm có chút run lên.

Đôi mắt đẹp của Đông Hoàng Như Ảnh di chuyển, chỉ là nhìn Khương Phàm, không nói gì.

Lòng Khương Phàm lại nhấc lên.

Đông Hoàng Như Yên?

Đông Hoàng Như Ảnh?

Năm đó cùng Đông Hoàng Như Yên tiếp xúc một chút, không có để lại ấn tượng sâu, cũng xác thực không có nghĩ tới nơi đó.

Nhưng, giờ khắc này, hắn đột nhiên cảnh giác.

Mặc dù người trong thiên hạ trùng tên nhiều không kể xiết, huống chi các nàng chỉ là cùng họ mà không cùng tên, nhưng Đông Hoàng Như Yên là Không Gian thụ văn, Đông Hoàng Như Ảnh là Không Gian linh văn, hai người này rất có thể có liên quan đặc biệt.

Mà cái chết của hắn hẳn là được thánh địa giữ bí mật, Thiên Cung lại là phân bộ các nơi của Cửu Thiên Thần Giáo, hẳn là chú ý tới các sự kiện lớn, mà không phải hài tử trong đất Hoang Thánh bên cạnh.

Cho nên… Nguyệt Hoa Thiên Bảo thuộc về Cửu Thiên Thần Giáo??

Khương Phàm hít một ngụm khí lạnh, nhưng bây giờ khó mà tiếp nhận.

Cửu Thiên Thần Giáo là hoàng đạo Trung Vực, là một trong tứ đại Thiên Tôn Hoàng Đạo của Thương Huyền, cũng là một trong những Kẻ thống trị Thương Huyền chân chính sau khi Vạn Thế thần triều diệt vong, vậy mà sau này lại phát hiện Vương Quốc Hắc Ám, cam nguyện ở nơi đó làm bán hàng?

Tham Khảo Thêm:  Chương 57: Diễn viên hài xuất sắc

Lấy thực lực của bọn hắn, đừng nói khống chế nơi đó, coi như một lần nữa khai sáng một cái Vương Quốc Hắc Ám cũng đều có thể.

Đúng vào lúc này, cửa phòng đột nhiên bị bỗng nhiên đẩy ra, tiếng kích động kêu to nương theo làn gió thơm nồng đậm, vọt vào gian phòng.

– Tỷ tỷ, tỷ tỷ! Khương Phàm trở về rồi? Hắn thật từ Địa Ngục trở về rồi? Muội đã nói tên điên kia… A…

Đông Hoàng Như Yên kêu lên đầy sợ hãi, quay đầu chạy ra ngoài, khép cửa phòng lại.

Gian phòng an tĩnh, Đông Hoàng Như Ảnh bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt Khương Phàm lại trở nên lăng lệ.

– Như Ảnh cô nương, chơi vui không?

Khương Phàm gắt gao nhìn chằm chằm Đông Hoàng Như Ảnh.

Nương môn nhi này năm đó đã biết thân phận của hắn?

Những hoang ngôn(*) năm đó của hắn kia, chẳng phải tất cả đều là trò cười?

(*) Những lời nói không chính xác, thiếu thực tế.

– Là Nghị công tử nhất định phải chơi, Như Ảnh chỉ có thể bồi tiếp.

Đông Hoàng Như Ảnh không nóng không lạnh, dịu dàng khẽ nói.

– Nếu các ngươi đã phát hiện Vương Quốc Hắc Ám, vì sao không khống chế lại?

Khương Phàm cố gắng trấn định, trong lòng lại nhấc lên từng trận sóng cả, khó mà bình tĩnh được.

Cửu Thiên Thần Giáo là khinh thường khống chế loại như nơi kia, hay là còn có mục đích gì khác!

Chờ chút!!

Vương Quốc Hắc Ám… Vô Hồi thánh địa… Đại Hoang??

Rốt cuộc bọn hắn là tập trung vào Vương Quốc Hắc Ám, hay là tập trung vào Đại Hoang thâm uyên?

Người khác nhìn trộm không đến bí mật vực sâu, nhưng lấy thực lực Cửu Thiên Thần Giáo lại hoàn toàn có thể.

Tham Khảo Thêm:  Chương 20: C20: Chương 20

Nói cách khác, Cửu Thiên Thần Giáo biết Liệp Thần Thương ở đâu?

Khương Phàm càng nghĩ càng có khả năng!

Lúc đó khi phát hiện Liệp Thần Thương liền từng có qua hoài nghi, vì sao nó có thể an toàn cất giữ ở nơi đó ngàn năm!

Dù sao hung danh của Liệp Thần Thương quá lớn, sau khi biến mất khẳng định sẽ khiến cho các phương truy tra. Ngoại trừ may mắn, cùng bình chướng bản thân Liệp Thần Thương ra, rất có thể tồn tại nguyên nhân khác.

Thế nhưng, nếu thần giáo đã phát hiện, vì sao không trực tiếp mang đi?

Là đang bí mật chờ đợi Ma Hoàng trùng sinh, hay là có mục đích khác?

Sắc mặt Khương Phàm càng ngày càng khó coi, bởi vì còn nghĩ tới một chuyện khác, Đại Hoang Tù Thiên Trận!

Vô Hồi Thánh Chủ chỉ nói lấy được từ bên trong Vương Quốc Hắc Ám, chưa hề nói tình huống cặn kẽ.

Nhưng trải qua dung hợp Phần Thiên Ấn, tổ kiến Tù Thiên Trận, hắn đã ý thức được sự đặc biệt của bộ pháp trận này.

Pháp trận cường hãn lại đặc thù như vậy, tại sao muốn bán cho Vô Hồi thánh địa?

Chẳng lẽ, đây cũng là Cửu Thiên Thần Giáo bí mật bố trí?

Tâm tư Khương Phàm nhanh chóng quay ngược trở lại, sắc mặt, tâm tình thay đổi, bỗng nhiên có cảm giác xúc động muốn mắng chửi người khác.

– Khi chúng ta phát hiện nơi đó, Vương Quốc Hắc Ám đã có quy tắc riêng, nơi đó cần chính là cân bằng vi diệu, mà không phải khống chế hoàn toàn.

Đông Hoàng Như Ảnh giải thích đơn giản.

Chỉ là, nàng không biết thời khắc này Khương Phàm đang liên tưởng ra nhiều bí mật như vậy, càng không biết Cửu Thiên Thần Giáo ở nơi đó có bố trí đặc thù.

– Người phụ trách Nguyệt Hoa Thiên Bảo là ai?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.