Nhưng Ác Nhân cốc đã sớm hai tháng chuẩn bị phương án di chuyển, mà tại phương bắc lại còn có được đông đảo trụ sở bí mật, cho nên các phương cứ việc đuổi oanh oanh liệt liệt, vẫn không có đuổi tới bọn hắn.
Mà bởi vì chuyện quá oanh động, huyên náo đến mọi người trong mấy chục vạn dặm sơn hà phương bắc đều biết, đồng thời còn truyền về Tây Bộ, Đông Bộ, thậm chí là Trung Vực.
Chân dung liên quan tới Khương Phàm, đám người Kiều Vạn Niên, càng là bay lả tả đầy trời.
Ngày mười hai tháng bảy, sau khi Xích Thanh thánh địa của thánh địa Tây Bắc Bộ xác nhận trước hết nhất.
Chân dung Khương Phàm cực kỳ giống đệ tử Vô Hồi thánh địa đại náo Vĩnh Hằng Thánh Sơn, Khương Phàm. Chỉ là Xích Thanh thánh địa không có vội vã công bố ra ngoài, mà lập tức xác nhận với các thánh địa Tây Bộ khác.
Dù sao đây cũng việc liên quan mặt mũi thánh địa, mà lại rất là không thể tưởng tượng nổi.
Một tên đệ tử thánh địa Nam Bộ, chạy đến trong hoàng tộc phương bắc gây sự?
Ngày mười lăm đến ngày mười tám tháng bảy, Tử Dương thánh địa và Tiêu Dao thánh địa Tây Bộ, lần lượt xác nhận, chân dung rất giống Khương Phàm.
Tin tức lập tức truyền tới tôn chủ Tây Bộ, Đại Diễn thánh địa.
– Xác định không có vẽ sai? Điều đó là không thể nào, không thể nào là Khương Phàm được. Khương Phàm đã chết. Mắt phải người này còn bị mù.
Thời điểm Đại Diễn Thánh Chủ nhận được tin tức, quả quyết lắc đầu phủ định.
Giống, quả thật có chút giống.
Tên cũng là Khương Phàm.
Nhưng bọn hắn đều biết Khương Phàm đã chết, không thể nào lại gây sự ở phương bắc được.
Mà, Khương Phàm trên bức họa lại là Thiên phẩm linh văn, lại có thể trong thời gian chín ngày luyện chế mười lăm viên đan dược Chuẩn Thánh phẩm, so với Khương Phàm bọn hắn biết ưu tú hơn nhiều lắm.
– Truyền tin tất cả thánh địa Tây Bộ, không được gây nên tin đồn.
Đại Diễn thánh địa tự mình hạ lệnh.
Liên minh Thánh Địa Nam Bộ vừa ổn định lại, thời điểm này đang bồng bột phát triển, tôn chủ lại còn đổi thành con mụ điên kia, nếu như thánh địa Tây Bộ bọn hắn đột nhiên truyền ra lời đồn Khương Phàm hoắc loạn phương bắc, làm loạn hoàng tộc, Nam Bộ khẳng định sẽ tìm bọn họ để gây sự.
Tô Triệt nhìn chân dung, nhìn lại tình báo liên quan tới Khương Phàm ở Bắc Bộ.
– Thời gian con rể Kiều gia xuất hiện Cổ Hoa, tựa như là sau khi Vĩnh Hằng Thánh Sơn kết thúc, khi đó Khương Phàm đã đi theo Vô Hồi Thánh Chủ về phương nam. Mà, Kiều Vi Nhi của Kiều gia cùng vị Khương Phàm kia biết nhau đều đã mấy năm. Lúc ấy ta vị Khương Phàm này của chúng còn ở bên trong La Phù sơn mạch Nam Bộ lịch luyện.
– Việc luyện đan này lại càng không thể. Muốn trong chín ngày luyện chế mười lăm viên đan dược Chuẩn Thánh phẩm, nhất định phải liền có thiên phú đặc thù từ thuở nhỏ, còn phải được nhận bồi dưỡng tỉ mỉ.
Tô Triệt lắc đầu liên tục:
– Xích Thanh thánh địa quả thực là hồ nháo. Trên đời trùng tên quá nhiều người, bộ dáng tương tự cũng không phải không có, vậy mà lại kéo người không liên hệ tới trên thân.
Đại Diễn Thánh Chủ cũng rất rung động:
– Tuy nhiên, vị Khương Phàm kia Kiều gia đúng là thiên tài, võ pháp cường đại, đan thuật phi phàm, trên đời lại có người có thể tu luyện hai vấn đề này tới cực hạn. Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân(*), vị Khương Phàm kia nếu như có thể sống sót thì thật quá ghê gớm.
(*) Bên ngoài có bầu trời khác, người tài có người tài hơn.
Tô Triệt buông tin tức xuống, đột nhiên lại nhớ tới Khương Phàm của Vô Hồi thánh địa.
Bất tri bất giác, đều đã qua hơn bảy năm.
Hắn lúc trước còn suy đoán, Khương Phàm còn muốn trở thành Vô Hồi Thánh Chủ, kết quả…
Đáng tiếc, thật đáng tiếc.
Ngày hai mươi mốt tháng bảy, tin tức do Đại Diễn thánh địa phản hồi về thánh địa Tây Bộ khác.
Thánh địa Tây Bộ lúc này mới biết Khương Phàm sớm đã chết, chết vào bảy năm trước, chết tại Luân Hồi bí cảnh Tây Bộ.
Sau đó, từ Đại La sơn, Chí Tôn Kim Thành, Phạm Thiên thư viện nơi đó, cũng đều liên tiếp truyền ra tin tức, bọn hắn từng tự mình chứng kiến Nam Bộ Khương Phàm chết vào bảy năm trước.
Nhưng, sau khi Đại Diễn thánh địa tràn tin tức đi vài ngày, bên ngoài thánh địa đột nhiên có người báo cáo.
– Có khách bái phỏng.
– Khách nào.
Tô Triệt đang ngồi ở trong phòng, hấp thu năng lượng bên trong Hồn Thạch.
– Hắn không muốn nói tên.
– Nếu là khách, các ngươi không nhận ra?
– Hắn mang theo mặt nạ, che phủ rất kín, chỉ nói là lão bằng hữu. Đặc biệt dặn dò, hướng ngài báo cáo, đề hai chữ… Thanh Bằng.
– Đến một mình?
Tô Triệt cảm thấy kỳ quái, Thanh Bằng?
Khế Ước Thú của hắn là Kim Bằng, sao có thể là Thanh Bằng!
– Một mình. Hắn bảo chúng ta nhất định phải báo cáo với ngài, nhưng hắn lại nói là tìm đến Nhị cô nương.
– Niệm nhi?
Tô Triệt lòng tràn đầy kỳ quái đi đến cửa Đông thánh địa.
– Người đâu??
– Đã vào.
Vẻ mặt bọn thị vệ có chút bối rối.
– Ai bảo các ngươi cho vào?
Sắc mặt Tô Triệt trầm xuống.
– Thẩm Minh Thu công tử từ bên trong đi qua, người kia nói một tiếng liền chạy vào.
– Sau đó thì sao?
Tô Triệt chú ý tới bọn hắn thể hiện có chút cổ quái.
– Lúc ấy bọn họ kề vai sát cánh liền tiến vào, tuy nhiên… Chúng ta vừa mới kịp phản ứng, Thẩm Minh Thu công tử giống như bị hắn khống chế, sau đó kéo vào.
Sâu trong thánh địa.
Khương Phàm yên lặng đi qua nơi hẻo lánh, tiện tay ném Thẩm Minh Thu bị hắn đánh choáng xuống.
– Tô Niệm… Niệm nhi… Tưởng niệm… cái tên này là vì ta sao?
Khương Phàm lấy mặt nạ xuống, khóe miệng mang theo cười nhạt ý, dựa theo phương hướng Thẩm Minh Thu chỉ, hắn đi hướng nơi Thiên Hậu ở.
Một ngàn năm.
Từ biệt tại Đăng Thiên Kiều, đảo mắt đã qua ngàn năm.
Đối với hắn mà nói, sau khi chiến tử thì cái gì cũng không biết, chờ tỉnh lại lần nữa đã là ngàn năm sau. Hắn trải qua chỉ làm lại bi phẫn cùng tuyệt vọng trong chớp mắt kia, còn có truy tìm sau khi sống lại ngắn ngủi vài chục năm.
Nhưng, đối với Thiên Hậu mà nói là, hơn một ngàn năm này lại là thật sự trải qua.
Là kéo dài đau đớn, là chưa bao giờ từ bỏ.
Từ lúc trơ nhìn hắn chết thảm Đăng Thiên Kiều, đến khi cố nén bi thống, giết ra Đăng Thiên Kiều.
Từ ổn định cảm xúc thần triều, đến huyết tế thần triều.
Từ mười trận chiến Long Lân Chi Đỉnh, đến xông vào hư không Cửu U. Sau đó… Hủy xương đốt máu, ngồi một mình tại thâm không, kêu gọi hồn niệm phiêu đãng của hắn.