Đối với thiên kiêu hoàng đạo cao quý, kiêu ngạo như Điêu Lãnh Phong mà nói, chuyện này đơn giản mấy câu là tuyệt đối sẽ trở thành chỗ bẩn cả đời của hắn.
Biểu hiện của Điêu Lãnh Phong lập tức trở nên dữ tợn, hung tợn nhìn chằm chằm Dạ An Nhiên.
– Còn gì nữa không??
Khương Phàm tiếp tục ép hỏi.
Trưởng lão lần nữa tuyên bố:
– Điêu Lãnh Phong thuộc về Dạ An Nhiên, Đại Tự Tại điện không được tiến hành bất cứ hình thức can thiệp, ngăn cản gì.
– Ha ha, ha ha…
Sau khi bình chướng tản ra, Khương Phàm bước đi lên lôi đài:
– Điêu Lãnh Phong, kích thích không?
– Ta lại không thua ngươi, ngươi phách lối cái gì!
Điêu Lãnh Phong thua rất không cam tâm, không phải thực lực không đủ, mà đã quá lơ là sơ suất.
Khương Phàm tiến đến trước mặt hắn, hung hăng kích thích:
– Thiên văn Hoàng đạo vậy mà lại biến thành nô lệ, ha ha, ngươi sẽ thành sỉ nhục của thần giáo, trở thành trò cười của hoàng đạo thiên hạ.
– A a a!
Điêu Lãnh Phong giãy dụa kịch liệt, lại bị sợi đằng kéo giữ lại.
Hắn chưa từng nhận qua khuất nhục như vậy!
Lúc đầu chỉ là chịu không được Tiêu Lạc Lê quấy rầy đòi hỏi, mới đến Vương Quốc Hắc Ám chơi đùa, không nghĩ tới lại rơi vào kết quả như thế này.
Bây giờ hắn cơ hồ có thể tưởng tượng đến tình cảnh mấy tên vô tình chế giễu trong thần hắn giáo kia.
Khương Phàm cố ý cất cao giọng, nói với Dạ An Nhiên:
– Ta có một khế ước nhân nô, chờ một lúc ta giúp các ngươi kết nối lại.
Dạ An Nhiên phối hợp với Khương Phàm:
– Có thể khống chế hắn tới trình độ nào?
– Có thể khống chế ý thức của hắn, có thể phát giác được sát ý của hắn. Nếu như ngươi chết rồi, hắn chắc chắn cũng phải chết, nhưng nếu như hắn chết rồi, ngươi sẽ không nhận bất kỳ tổn thương gì.
– Trên đời thật có khế ước như thế này?
– Ta lấy được từ Nguyệt Hoa Thiên Bảo, đã thử qua. Đợi lát nữa ngươi dùng ở trên người hắn liền sẽ biết được hiệu quả, rất kỳ diệu, khống chế người lại như khống chế một con chó.
Hai người kẻ xướng người hoạ, ngôn ngữ không kiêng nể gì cả.
– Đủ rồi! Các ngươi không mang ta đi được!
Điêu Lãnh Phong điên cuồng giãy dụa, ngẩng đầu nhìn về phía sương phòng trên đài cao, hi vọng phụ thân nơi đó nhanh ra mặt giúp hắn thoát thân.
– Tranh tài đã kết thúc, chính ngươi lập quy củ, không thể lại tiến hành trận thứ hai. Muốn đổi ý?
– Ta sẽ không lại đánh trận thứ hai cùng với nàng, nhưng có người sẽ khiêu chiến ngươi!
– Ước định tranh tài là không thể dùng bất cứ phương thức nào cứu ngươi!
– Quy củ tại Diễn võ trường, là Đại Tự Tại điện định, là chúng ta định đoạt!
Điêu Lãnh Phong gắt gao nhìn chằm chằm sương phòng trên đài cao, cố ý hô cho nơi đó nghe.
– Ha ha, thật không biết xấu hổ!
Khương Phàm cười lạnh, nhưng trong diễn võ trường lại không có người nào dám ồn ào, bởi vì ai cũng không nguyện ý đắc tội Đại Tự Tại điện.
Trong sương phòng truyền ra thanh âm của phó điện chủ Đại Tự Tại điện đầu tiên, Điêu Đức Nguyên:
– Khương Phàm, đến lượt ngươi tiếp nhận khiêu chiến. Nếu như thắng, ngươi không chỉ có thể giữ lại Điêu Lãnh Phong, còn có thể thuận lợi rời khỏi Vương Quốc Hắc Ám. Nếu như ngươi thua, phải giao ra Điêu Lãnh Phong, còn phải cùng ta đi Vạn Đạo Thần Giáo!
– Nói cách khác, ta tiếp nhận cũng phải tiếp nhận, không tiếp nhận cũng phải tiếp nhận?
– Nơi này là Vương Quốc Hắc Ám, là chợ giao dịch siêu cấp. Chỉ cần tiến vào nơi này, liền biến thành hàng hóa. Bị coi trọng, nhất định phải giao dịch.
– Được thôi, ta tiếp nhận khiêu chiến. Ai đến?
Khương Phàm lắc đầu mà cười, đã sớm liệu đến.
– Ta đến! Hỗn Độn Tử Phủ, Ngu Kình Thương!
Một thanh âm hùng hậu vang lên, lập tức náo nhiệt bầu không khí tại diễn võ trường.
– Ngu Kình Thương? Thật nhiều năm chưa thấy qua hắn.
– Ngu Kình Thương từng thua dưới tay Khương Phàm tại thi đấu khiêu chiến Võ Hầu, lại còn là hai lần! Đảo mắt đã trôi qua mười năm, Khương Phàm đã là Thiên phẩm, Ngu Kình Thương vẫn là đối thủ được sao?
– Ngươi còn không biết? Ngu Kình Thương đã lột xác thành huyết mạch Thiên Phẩm. Mặc dù không biết dùng phương pháp gì, nhưng hắn xác thực làm được.
– Thế đạo thay đổi sao? Lão tử sống nửa đời người đều không có gặp qua Thiên phẩm, vậy mà nơi này lại xuất hiện bốn người!
– Làm sao Ngu Kình Thương lại thay Đại Tự Tại điện xuất chiến?
– Hẳn là hai bên đã làm giao dịch. Dù sao Thiên phẩm linh văn vẫn là phượng mao lân giác, Đại Tự Tại điện coi như mời thần giáo, cũng chưa chắc sẽ có người đến, chỉ có thể ủy thác Ngu Kình Thương.
Biển người nghị luận ầm ĩ, cũng đều vô cùng chờ mong.
Bởi vì mỗi lần Khương Phàm luận võ đều vô cùng đặc sắc, đặc sắc đến nỗi tất cả mọi người đều có thể hiểu được mười ngày nửa tháng.
Ngu Kình Thương từ trong sương phòng đi tới, thân thể gần năm mét, hùng tráng uy mãnh, bộc lộ ra khí thế áp bách khiếp người.
Hắn đi rất chậm, một bước một cái thềm đá đều phát ra tiếng vang trầm nặng, con mắt thâm thúy từ đầu đến cuối đều rơi vào trên người Khương Phàm, bên trong khuấy động chiến ý nóng bỏng như lửa.
– Tốc độ phát triển trong bảy năm này của ngươi có chút chậm.
Thời điểm lần trước Ngu Kình Thương nhìn thấy Khương Phàm, cảnh giới của bọn hắn chênh lệch đã kéo ra tam trọng thiên.
Đảo mắt đã trôi qua bảy năm, cảnh giới của bọn hắn vậy mà lại ngang hàng nhau.
Đừng nói Khương Phàm đã tiến vào Thiên phẩm, coi như vẫn là Chí Tôn Thánh phẩm, lấy tiềm lực hắn bày ra lúc trước, bát trọng thiên đều không đủ.
– Ngươi khẳng định muốn thay Đại Tự Tại điện xuất chiến?
Khương Phàm ra hiệu Dạ An Nhiên mang Điêu Lãnh Phong xuống.
– Nơi này còn không có ai có thể làm đối thủ của ngươi?
– Nếu như ngươi thua thì sao?
– Ta thua, ngươi mang Điêu Lãnh Phong rời khỏi, sẽ không còn có bất cứ kẻ nào dùng bất cứ hình thức gì ngăn cản ngươi.
– Thay điều kiện, nếu như ta thua, tùy cho các ngươi xử trí như thế nào, nhưng nếu như ta thắng, ngươi sẽ thuộc về ta.
Khương Phàm đưa tay chỉ Ngu Kình Thương phía xa.
Trước bắt Điêu Lãnh Phong, sau lại bắt Ngu Kình Thương, hai điều kiện này hẳn là có thể triệu hồi Hướng Vãn Tình về Vương Quốc Hắc Ám.
– Khương Phàm, ngươi bắt người bắt đến nghiện rồi?
Rất nhiều người trong Hỗn Độn Tử Phủ giận dữ đứng dậy.
– Ta tiếp nhận khiêu chiến.
Ngu Kình Thương hôm nay tình nguyện chiến tử cũng không thể nào thất bại.
Tính mạng của hắn cũng không thể nào liên tục thua với một người hai lần.
– Trận khiêu chiến thứ hai, Khương Phàm đối chiến Ngu Kình Thương.
Trưởng lão Đại Tự Tại điện cao giọng tuyên bố.