Khương Phàm thuận thế mà làm:
– Nếu không, ta lên đài khiêu chiến, xem như xin lỗi?
Triệu Thế Võ bĩu môi dò xét hắn:
– Ngươi là võ giả, hay là Luyện Đan sư?
– Ta là võ giả, ngẫu nhiên cũng luyện đan.
– Cảnh giới gì?
– Vừa vặn Linh Hồn cảnh bát trọng thiên!
– Chỉ một mình ngươi, còn chưa xứng để Bát đệ ta ra tay. Ta cho ngươi một lựa chọn, đi tới, đâm chết ở trước lôi đài, ta có thể khai ân tha cho nữ tử của ngươi. Nếu không… Bắt lấy hai người các ngươi, làm nhân nô!
Lúc này đám người tách ra, một nam tử gầy gò mang theo đội ngũ đi tới.
Hắn cũng là hài tử của Hung Linh Hầu, Ngũ công tử – Triệu Thế Kinh.
– Hai người các ngươi từ đâu tới?
Triệu Thế Kinh cầm trọng đao trong tay, đằng đằng sát khí.
– Thật là hiểu lầm, nếu không…
– Ta đang tra hỏi ngươi, từ chỗ nào tới!
– Khu vực Tân Hải.
– Biết nơi này là chỗ nào không?
– Bá Thiên Chiến Quốc.
– Ngươi biết người trên lôi đài là ai chăng?
– Hung Linh hầu phủ, Thất công tử, Triệu Thế Võ.
– Nếu biết tất cả mọi chuyện, đó chính là cố ý gây sự. Hung Linh hầu phủ chúng ta không lạm sát kẻ vô tội, ngươi đâm chết chuộc tội, nữ tử của ngươi còn sống rời khỏi.
– Như vậy đi. Ta khiêu chiến Triệu Thế Hùng, nếu như thắng, ta không muốn phần thưởng, chỉ cần bảo trụ cái mạng nhỏ của chúng ta, như thế nào?
Triệu Thế Kinh trực tiếp đi đến trước mặt Khương Phàm, lạnh lùng nói:
– Ngươi chính là cố ý đến gây sự?
– Ta khiêu chiến, chuộc mạng, sao có thể là gây sự.
– Không biết chúng ta đã sửa lại quy tắc sao? Bát trọng thiên, nhất định phải tổ đội. Ngươi nhất định phải một mình, chẳng lẽ là không đồng ý thực lực của Bát đệ ta?
Triệu Thế Kinh là ngũ phẩm linh văn, cũng là linh văn mạnh nhất của Hung Linh hầu phủ ngoại trừ Triệu Thế Hùng ra, có được Sát Lục Chi Hỏa, tính tình bạo ngược.
Giờ phút này sắc mặt hắn vô cùng hung ác, phần sát khí thảm liệt kia như là khí lãng thực chất mãnh liệt lao ra, ép tới đám người xung quanh đều khí huyết không khoái.
– Hai chúng ta cùng tiến lên?
Khương Phàm chỉ chỉ Dạ An Nhiên.
– Nàng cũng là bát trọng thiên?
– Đúng vậy. Nó cũng là bát trọng thiên.
Dạ An Nhiên nhấc hồ ly mình nắm trong tay lên.
Tiểu hồ ly ủy khuất nhìn bọn hắn, còn cố ý xoa xoa móng vuốt nhỏ, tội nghiệp.
Khương Phàm nói:
– Ba người chúng ta liên thủ khiêu chiến Triệu Thế Hùng, như thế này hẳn là có thể xem như tôn trọng?
Triệu Thế Kinh đánh giá bọn hắn vài lần, nói:
– Thua, để đầu lại!
– Đương nhiên đương nhiên.
Khương Phàm duy trì nụ cười.
Triệu Thế Kinh vung tay lên:
– Lão Thất, về hầu phủ mời Bát đệ.
Quảng trường rất nhanh đã lâm vào oanh động, mọi người lần lượt tìm tới vị trí tốt, đang mong đợi khiêu chiến bắt đầu.
Bá Vương phủ, Thương Linh hầu phủ, Lôi Linh hầu phủ sau khi nhận được tin tức cũng đều chạy tới nơi này.
– Bọn hắn nhục mạ Triệu Thế Võ?
Tại tầng cao nhất của một tửu lâu dọc theo quảng trường, một nam tử mặc cẩm phục giống như cười mà lại không phải cười nhìn lôi tràng.
Áo quần hắn hoa lệ, dáng người thẳng tắp, ngũ quan rõ ràng như được điêu khắc, tuấn mỹ tuyệt luân.
Bề ngoài nhìn dường như phóng đãng không câu nệ, nhưng trong ánh mắt lơ đãng lại toát ra tinh quang để cho người ta không dám xem thường.
Hắn là truyền nhân mạnh nhất của Bá Vương phủ, Sở Thương Minh.
Chí Tôn Thánh phẩm, Sinh Tử cảnh.
– Mắng một câu rất phách lối, sau đó liền sợ.
Bên cạnh Sở Thương Minh có rất nhiều tộc nhân Bá Vương phủ tụ quanh.
Thế hệ bọn hắn đây kỳ thật rất cường đại, liên tục năm cái truyền nhân toàn bộ đều là Thánh phẩm, mạnh nhất là Sở Thương Minh, thức tỉnh chính là Chí Tôn Thánh phẩm.
Bọn hắn dùng thiên phú bảo vệ tôn nghiêm Bá Vương phủ, vững chắc địa vị Bá Vương phủ.
Lúc đó Hung Linh hầu phủ là cường thế nhất, liên tiếp bảy hài tử đều là tam phẩm đến ngũ phẩm, càng là phụ trợ cho sự cường đại của bọn hắn.
Kết quả ai cũng không nghĩ tới, cuối cùng Hung Linh Hầu lại làm ra một Thiên phẩm, trở thành đệ nhất từ hai trăm năm trước đến nay, hào quang chói sáng để tất cả mọi người tại Chiến quốc u ám không ánh sáng.
– Biết thân phận của bọn hắn không?
Sở Thương Minh càng nhìn đôi nam nữ trên đài càng cảm thấy thuận mắt, người dũng mãnh lăng mạ Hung Linh hầu phủ như thế, thật không thấy nhiều.
– Triệu Thế Kinh giống như không hỏi tên bọn hắn, hẳn là cảm giác bọn hắn không xứng.
– Ngay cả linh văn cũng không biết sao?
– Nhìn rất trẻ trung, lại là bát trọng thiên, hẳn là có chút thực lực.
Khi bọn hắn đang nói chuyện, Triệu Thế Hùng đã kết thúc trận khiêu chiến thứ sáu vừa mới trở về hầu phủ lại lần nữa về tới nơi này.
Bầu không khí tại quảng trường lập tức nóng bỏng, thanh âm hô to tên Triệu Thế Hùng liên tục vang lên.
Thiên phẩm thánh văn, lại còn là hài tử của Hung Linh Hầu, cháu trai của Đan Thánh, càng là đã cưới tôn nữ Đan Thánh khác.
Hắn cơ hồ chắc chắn là Bá Vương hạ nhiệm, kẻ thống trị tương lai của Bá Vương Chiến Quốc!
– Hừ, một đám gia hỏa vô tri, hắn còn không phải là Bá Vương!
– Dựa theo truyền thống, nếu như Thiên phẩm sinh ra tại Bá Vương phủ, chỉ cần cảnh giới Bán Thánh liền có thể tiếp quản vị trí Bá Vương. Nếu như sinh ra ở bên ngoài Bá Vương phủ, nhất định phải thực sự trở thành Thánh Nhân, còn phải được đầy đủ ủng hộ, mới có thể kế nhiệm Bá Vương mới.
– Cảnh giới Thánh Linh há có thể đi đến dễ dàng như vậy. Thiên phẩm, cũng chỉ là có hi vọng mà thôi.
– Đúng vậy, Thiên phẩm linh văn kẹt tại cảnh giới Bán Thánh nhiều lắm. Cần tài nguyên, cần cơ duyên, cần vận khí, thiếu một thứ cũng không được.
Người của Bá Vương phủ cùng hầu phủ khác, đều khinh thường nói nhỏ, đương nhiên, càng nhiều là vì ghen ghét.
Lấy tình huống của Hung Linh hầu phủ, rất có thể sẽ không tiếc bất kỳ giá nào, bảo đảm Triệu Thế Hùng bước lên Thánh phẩm.
– Các ngươi muốn khiêu chiến ta?
Triệu Thế Hùng quấn lấy xiềng xích nặng nề đi đến lôi đài.
Chỉ là khi nhìn thấy ba người trước mắt, hắn lại khẽ chau mày.
Một con tiểu hồ ly nhu nhược, một tiểu nữ tử nũng nịu, còn có một kẻ mù lòa?
Đây là Bá Vương phủ đưa ra làm hắn buồn nôn sao!
– Kỳ thật là hiểu lầm thôi, ta không muốn mạo phạm Hung Linh hầu phủ.
Khương Phàm mang nụ cười trên mặt:
– Nếu không, ta nói lời xin lỗi, chuyện này tính thế nào?
– Nếu đã tới, liền so một lần.
Triệu Thế Hùng lạnh lẽo cứng rắn.