Ở khu thứ hai, Đại hoàng tử Huyền Nguyệt – Tiêu Lạc Triều, Tô Huyên của Cổ Hoa, cũng đều nghe hỏi mà chạy tới nơi này. Mặc dù sự kiện Đại Hoang đang dẫn phát oanh động, nhưng bọn hắn vẫn tin tưởng Sí Thiên giới khẳng định sẽ buông tay.
Dù sao cũng đã có Bá Vương ở bên trong hòa giải.
– Còn chưa có đi ra sao?
Tiêu Lạc Triều chờ không nổi nữa.
Mặc dù Huyền Nguyệt cùng thù hận giữa Khương Phàm đã không đội trời chung, nhưng hắn làm Đại hoàng tử, lại còn chưa thấy qua Khương Phàm.
Hắn rất muốn nhìn cái tên cuồng đồ phách lối này một chút, rốt cuộc là hắn có chỗ phi phàm gì.
– Không nên gấp gáp. Khương Phàm xảo quyệt gian trá, khẳng định sẽ nghĩ biện pháp phản kháng cãi lại, nhưng cũng chỉ là kéo dài thời gian mà thôi. Sí Thiên giới chung quy vẫn là thế lực trung lập, sẽ không bởi vì một người mà đắc tội hoàng đạo, người này lại còn là kẻ cực kỳ phiền toái.
Điêu Lãnh Nguyệt mặc váy dài hoa lệ, đứng ở bên cửa sổ tại lầu cao nhất, quan sát khu ngã tư náo nhiệt.
Nàng ung dung hoa quý, thần tình lạnh nhạt, đôi mắt đang mở hí lấp lóe tinh mang.
Tô Huyên mỉm cười:
– Xin hỏi Lãnh Nguyệt cô nương, sau khi các ngươi mang Khương Phàm đi, nếu như tra được hắn cùng cái chết của trưởng lão quý giáo không có liên quan, sẽ còn đưa về Sí Thiên giới sao?
– Chỉ cần Khương Phàm tiến vào thần giáo, có liên quan hay không đã không phải là chuyện hắn có thể nói.
– Các ngươi không sợ bởi vậy mà đắc tội Sí Thiên giới?
– Chỉ cần Sí Thiên giới đồng ý giao Khương Phàm cho chúng ta liền đã làm xong chuẩn bị từ bỏ. Cái gọi là mời cùng phối hợp, tuy nhiên chỉ là nấc thang để hai bên trao đổi ăn ý mà thôi.
Tô Huyên muốn chính là câu nói này.
– Không biết Lãnh Nguyệt cô nương muốn xử trí Khương Phàm như thế nào?
– Khiêu khích thần giáo, tội đáng tru sát. Nhưng hắn chết như thế nào, chết lúc nào, phải nhìn thái độ của đệ đệ ta.
Điêu Lãnh Nguyệt có chút ngẩng đầu, khóe miệng thoáng câu lên một nụ cười lạnh tàn nhẫn.
Đệ đệ bảo bối là của nàng Thiên phẩm đương đại của Vạn Đạo Thần Giáo, là vũ khí cường đại nghênh chiến Ma tộc tại Bách Tộc chiến trường, lại bị một tên cuồng đồ Biên Hoang ức hiếp, hoàn toàn không thể chịu đựng được.
– Trước khi chết, có thể cho Cổ Hoa chúng ta mượn dùng mấy ngày hay không?
Tô Huyên mong đợi nhìn Điêu Lãnh Nguyệt.
Huyền Nguyệt liên minh cùng Vạn Đạo Thần Giáo, đám người Tiêu Lạc Triều có thể đi thẳng đến thần giáo tự tay tra tấn Khương Phàm, tận mắt thấy Khương Phàm sống không bằng chết, nhưng Cổ Hoa bọn hắn và thần giáo không có liên quan, đến cuối cùng cũng chỉ có thể nghe được một Tin chết.
Thế nhưng ở trong mắt Tô Huyên, nơi Khương Phàm đáng chết nhất hẳn là ở Cổ Hoa, nên tự tay tra tấn Khương Phàm nhất cũng là Cổ Hoa bọn hắn.
Nhất là Tô Huyên nàng!!
– Mặc dù chúng ta mang Khương Phàm đi cũng không có ý định lại cho trở về, nhưng có chút tấm màn che vẫn phải đắp kín.
Điêu Lãnh Nguyệt uyển chuyển từ chối.
Bọn hắn mang Khương Phàm đi sau đó có thể dùng chuyện hắn nhúng tay vào cái chết của trưởng lão để xử tử, Sí Thiên giới sẽ không có lời nào để nói, nhưng nếu như chuyển giao đến Cổ Hoa, bị người người lăng nhục, thì bọn hắn sẽ không bàn giao cùng Sí Thiên giới được.
Bọn hắn không nể mặt Sí Thiên giới, cũng phải cho hoàng đạo Tây Nam là Thái Cổ Thần Miếu một chút mặt mũi.
Tô Huyên do dự, chủ động nhượng bộ:
– Trước khi các ngươi về thần giáo, có thể đi đến Cổ Hoa một chuyến trước hay không? Để cho chúng ta tự tay tra tấn Khương Phàm mấy ngày.
Điêu Lãnh Nguyệt lạnh nhạt, không chút biểu tình:
– Ta đoán hẳn là Sí Thiên giới sẽ không để cho chúng ta trực tiếp mang đi, mà sẽ an bài một vị trưởng lão nào đó của Sí Thiên giới hay hoặc là một nhân vật đặc biệt nào đó, cùng đi. Cho nên, đi đường vòng đến Cổ Hoa, chỉ sợ không ổn.
Tô Huyên lui thêm bước nữa:
– Chúng ta có thể bái phỏng Vạn Đạo Thần Giáo, tới đó tham dự toàn bộ quá trình xử trí Khương Phàm hay không? Cho dù là bí mật tiến hành.
– Cái này không phải ta do quyết định. Có thể an bài hoàng thất các ngươi cùng thần giáo chúng ta thương lượng. Tuy nhiên, ý kiến cá nhân ta, chỉ sợ rất khó. Dù sao trưởng lão Sí Thiên giới sẽ cùng đi trong toàn bộ hành trình, chứng kiến hết toàn bộ hành trình.
Điêu Lãnh Nguyệt từ đầu đến cuối không có minh xác hay cự tuyệt, nhưng bên trong lời nói lại rõ ràng mang theo vài phần khinh thường.
Trong sự kiện oanh động thiên hạ lần này, biểu hiện của Cổ Hoa đơn giản là vụng về đến cực điểm, mất hết mặt mũi hoàng tộc. Thậm chí rước lấy các loại chất vấn, ví dụ như, hoàng tộc mà người người kính úy giống như không hề cao đến mức không thể leo tới, không thể xâm phạm như tưởng tượng vậy.
Ngay cả trong Vạn Đạo Thần Giáo bọn hắn đều có trưởng lão nghị luận, Cổ Hoa hoàng thành giữ vững thái độ trung lập ngàn năm, xác thực đã góp nhặt được lực lượng cường đại, nhưng cũng làm hao mòn nhuệ khí hào hùng đã từng, mục nát huyết tính Thiên Nhân.
Đối đãi thế lực một hoàng tộc để thiên hạ đều hổ thẹn như thế này, có thể nói, nàng là không hề khách khí.
– Chúng ta sẽ trực tiếp thương lượng cùng thần giáo.
Tô Huyên thầm mắng một tiếng tiện nhân, nhưng cũng không dám phát tác.
Tiêu Lạc Triều ở bên cạnh ha ha cười:
– Tô Huyên cô nương, các ngươi chỉ cần biết Khương Phàm chết là được, còn nhất định phải tự mình chứng kiến sao?
– Chúng ta đương nhiên muốn đích thân chứng kiến!
Ánh mắt Tô Huyên lạnh lùng, cái này còn phải nói sao?
Chúng ta chỉ không phải chứng kiến, còn muốn rút gân hắn lột da hắn, tốt nhất là lại nắm tới người thân của hắn, lăng nhục chí tử trước mặt mọi người.
– Nếu như Khương Phàm là các ngươi tự mình bắt lấy, các ngươi có thể tùy tiện xử trí. Nhưng người khác đã lấy được, các ngươi tốt nhất đừng có lại can thiệp, trừ phi…
Tiêu Lạc Triều xoa xoa đầu ngón tay với Tô Huyên, mịt mờ nhắc nhở nàng phải lấy đồ ra hồn để trao đổi.
Chỉ cần các ngươi dâng ra bảo bối đầy đủ thành ý, thần giáo đâu chỉ sẽ mời các ngươi cùng nhau tra tấn Khương Phàm, chỉ sợ sẽ còn cùng các ngươi cùng một chỗ nâng đao, đồng thời giết Khương Phàm.