Thân phận giống như Diệp Trục Thiên, không cần thiết cùng Khương Phàm khách sáo.
Khương Phàm vậy mà lại điệu thấp rồi?
Cái sự phách lối không sợ hãi trước đó đâu?
– Nếu tiểu hầu gia không việc gì, vậy ta cũng không làm phiền nữa.
Diệp Trục Thiên nhìn khẽ vuốt cằm Triệu Thế Hùng, cáo từ rời khỏi.
Bọn người Triệu Thế Hùng tự mình tiễn Diệp Trục Thiên đến cửa ra vào.
Tiểu Bá Vương, Sở Thương Minh vậy mà đã đợi ở chỗ này.
– Ta nghe nói người của thần miếu đến, đặc biệt phụng mệnh phụ vương, đến đây nghênh đón.
Sở Thương Minh cởi mở cười, bước nhanh tiến lên tiếp đón, cũng tò mò đánh giá vị truyền nhân thần miếu xa lạ này.
Diệp Trục Thiên chào hỏi đơn giản.
– Tiểu vương gia, hân hạnh, tại hạ Diệp Trục Thiên.
Sở Thương Minh nhiệt tình mời.
– Diệp công tử còn chưa tới qua Chiến quốc, nhất định phải cho phép ta tận tình địa chủ hữu nghị.
Diệp Trục Thiên cũng không khách khí:
– Vậy ta liền quấy rầy mấy ngày?
– Diệp công tử có thể nể mặt là vinh hạnh của Sở Thương Minh ta, xin mời?
Sở Thương Minh tươi cười thật đẹp, vốn cho rằng truyền nhân thần miếu sẽ rất cao ngạo, có khả năng sẽ từ chối, không nghĩ tới đã lại quá sảng khoái tiếp nhận.
– Mời!!
– Ha ha, xin mời xin mời.
Sở Thương Minh mời Diệp Trục Thiên rời khỏi, âm thầm ra hiệu thị vệ bên cạnh đi đường vòng rời khỏi trước, mau chóng chạy về Bá Vương phủ thông báo phụ vương, làm tốt chuẩn bị nghênh đón.
Bây giờ bọn hắn chính là đang đau đầu phải làm như thế nào để cùng Thái Cổ Thần Miếu tiếp xúc, tên Diệp Trục Thiên này tới quá đúng lúc.
Khương Phàm đưa mắt nhìn Diệp Trục Thiên rời khỏi, ánh mắt có chút ngưng tụ, hắn là cố ý!
Đến Hung Linh hầu phủ lộ diện, là cố ý!
Tiếp nhận Sở Thương Minh mời, cũng là cố ý!
Xem ra Diệp Trục Thiên là muốn cùng hắn Đấu pháp tại Bá Vương Chiến Quốc.
Triệu Thế Hùng chú ý tới sắc mặt Khương Phàm:
– Ngươi không phục?
– Sao??
– Mặc kệ ngươi đang suy nghĩ gì, tuyệt đối không được trêu chọc người của thần miếu. Hắn không giống với Điêu Lãnh Phong. Điêu Lãnh Phong đường xa mà đến, không dám lỗ mãng, Thái Cổ Thần Miếu lại là chủ nhân Tây Nam, toàn bộ thế lực Tây Nam bộ đều phải xem sắc mặt bọn hắn.
– Mà, cường giả của Thái Cổ Thần Miếu đều rất thần bí, võ pháp tu luyện cũng rất đặc thù, thực lực vô cùng mạnh.
Triệu Thế Hùng rất nghiêm túc nhắc nhở Khương Phàm.
Sí Thiên giới nguyện ý vì Khương Phàm đắc tội Vạn Đạo Thần Giáo, chỗ dựa lớn nhất chính là lưng tựa vào Thái Cổ Thần Miếu, nếu như Khương Phàm chọc tới người của Thái Cổ Thần Miếu, không ai có thể giữ được hắn.
– Người không phạm ta ta không phạm người.
Khương Phàm để lại một câu, sau đó về tới trong Hầu phủ.
– Cái gì gọi là người không đánh với ngươi? Người ta là truyền nhân của thần miếu, không có chuyện phạm phải ngươi?
Triệu Thế Võ lắc đầu.
Gia hỏa này chính là thích ăn đòn.
Bị thu thập nhiều liền biết kính sợ.
Trong địa lao Hầu phủ!
– Nhị hoàng tử, ở chỗ này ở đã quen thuộc chưa?
Khương Phàm đứng phía trước hàng rào sắt, giống như cười mà lại không phải cười nhìn Nhị hoàng tử tái nhợt sắc mặt bên trong.
– Tiểu nhân đắc chí!!
Nhị hoàng tử hừ lạnh.
Lúc trước hắn vẫn là khách, bị giam lỏng ở bên ngoài trong đình viện.
Ngoại trừ tự do thân thể ra, vấn đề khác cũng còn có thể tiếp nhận.
Nhưng một trận ám sát hôm qua của Tô Huyên, triệt để chọc giận Hung Linh hầu phủ, hắn cũng liền bị kéo đến nơi này.
Đường đường là hoàng tử, vậy mà ở dị quốc hắn lại biến thành tù nhân, thật sự là nhục nhã đến cực điểm.
– Ngươi không nguyện ý nhìn thấy ta, ta cũng không nguyện ý cùng ngươi nói nhảm nhiều. Chúng ta trực tiếp nói thẳng, Tiểu Quang Mang Thánh Thuật, cho ta.
– Nằm mơ!!
– Tình cảnh bây giờ của ngươi không có tư cách để cho ngươi lớn lối như thế. Giao đồ ra, ta để cho ngươi con đường sống.
– Đừng phô trương thanh thế, trên danh nghĩa ta là người thừa kế hoàng tộc, ngươi không dám giết ta, Hung Linh hầu phủ không dám giết ta, Sí Thiên giới lại không dám giết ta!
– Ngươi biết Hỏa Diễm Huyễn Điểu không?
– Đừng lãng phí nước miếng, ta không thể cho ngươi bất cứ thứ gì.
– Hỏa Diễm Huyễn Điểu là bán linh bán yêu đặc thù, bọn chúng không có hình thái cố định của mình, cần thông qua nuốt Yêu thú khác đến diễn biến.
– Ta nói, đừng lãng phí miệng lưỡi!
– Ta chỗ này vừa vặn có một con.
Khương Phàm nhìn trái phải một cái, thấp giọng nói:
– Ngươi đoán xem, nếu như ta an bài hắn ăn ngươi, biến thành bộ dáng của ngươi, có thể rất có ý tứ hay không?
Thể hiện của Nhị hoàng tử từ từ cứng ở trên mặt.
Khương Phàm ha ha cười nói:
– Con chim này của ta, là tặc tinh! Ta tin tưởng lấy năng lực của hắn, hẳn là có thể làm tốt vai trò Nhị hoàng tử, cũng có thể tiếp quản hoàng vị, trở thành Nhân Hoàng tân nhiệm của Cổ Hoa hoàng triều!
Nhị hoàng tử nhìn chằm chằm Khương Phàm, hô hấp dần dần gấp rút, nhưng rất nhanh đã bừng tỉnh:
– Ngươi xem hoàng thất chúng ta là cái gì rồi? Chỉ cần hơi có chút vấn đề, liền sẽ gây nên cảnh giác, đến lúc đó…
Không đợi Nhị hoàng tử nói xong, Khương Phàm đã tiếp được:
– Đến lúc đó, toàn phương bắc đều sẽ biết, Nhân Hoàng tân nhiệm của Cổ Hoa hoàng triều, lại là một con chim biến thành, ha ha, ha ha ha! Đặc sắc không?? Mặt Cổ Hoa, còn cần không??
Nhị hoàng tử giận dữ đứng dậy:
– Ngươi thật là một tên hỗn đản từ đầu đến đuôi!
Khương Phàm tiếc nuối lắc đầu:
– Rất đáng tiếc, đến lúc đó cái phương bắc này, thậm chí là cả thiên hạ này đều sẽ bàn tán sôi nổi về Cổ Hoa. Nhưng ngươi đã chết, không nhìn thấy được Cổ Hoa Huy hoàng như vậy đâu.
Nhị hoàng tử căm tức nhìn Khương Phàm, trong lòng nén giận lại càng tức giận.
Mình đường đường là hoàng tử hoàng thất, người thừa kế hoàng tộc, lại phải chịu một tên giặc cỏ uy hiếp.
Khương Phàm vươn tay:
– Giao ra?
– Đừng phô trương thanh thế, ngươi không dám!
– Ta không phải không dám, chỉ là tận lực không hy vọng làm như vậy.
– Chim của ngươi đâu?
– Không tin ta?
Khương Phàm nhìn hai bên một chút, sau đó đưa tặc điểu từ trong thanh đồng tiểu tháp ra.
Tặc điểu bây giờ giống như là Ô Nha màu đen, toàn thân tỏa ra kim quang hừng hực, ánh sáng hình thành tầng tầng vòng sáng, thần thánh không gì sánh được.
Giống như là vầng mặt trời!
– Gọi ta ra làm gì? Đang bận đây!!
Buổi sáng hôm nay nó vừa mới xuất quan, chính thức bước vào cửu trọng thiên.
Thái Dương đồ đằng nhận kích phát, năng lượng Kim Ô cổ lão đã thức tỉnh, bắt đầu cùng nó dung hợp chiều sâu.
– Biến thành một người, biểu hiện ra cho vị Nhị hoàng tử này xem.
– Không rảnh.
– Đừng lề mề.
– Phiền phức!!
Tặc điểu nhanh chóng biến thành bộ dáng Đổng Tị, tiếp đó lại biến thành hùng sư, cự ưng, Hỏa Liệt Điểu, sau đó biến trở về Kim Ô.