Sau khi vào đêm, Bá Vương phủ phái người mời Khương Phàm, Triệu Thế Hùng đến Bá Vương phủ dự tiệc.
Lý do là thịnh tình tiếp đãi truyền nhân của Thái Cổ Thần Miếu, Diệp Trục Thiên. Đồng thời nhận được lời mời còn có Thương Linh hầu phủ cùng Lôi Linh hầu phủ của Chiến quốc.
Nhưng…
Bọn hắn lại được đáp lại là Khương Phàm đã về Sí Thiên giới, Triệu Thế Hùng thì cần tu dưỡng, nhã nhặn từ chối lời mời.
– Tiểu vương gia cùng tiểu hầu gia giống như không quá hòa thuận nhỉ.
Diệp Trục Thiên theo Sở Thương Minh nhận biết tân khách lui tới, vô tình hay cố ý lại dẫn dắt đến chủ đề.
– Đều là hộ giả tương lai của Bá Vương Chiến Quốc, quan hệ như thế nào không quan trọng, quan trọng là có thể tại thời khắc cần nhất mà đồng tâm hiệp lực.
– Tiểu vương gia nói đúng lắm. Ta cũng rất tôn trọng Hung Linh Hầu. Sát Lục Huyết Viêm có thể vượt qua Sinh Tử cảnh, quả thật cổ kim hiếm thấy, bất kỳ người nào có thể sáng tạo kỳ tích, trong mắt của ta đều đáng tôn trọng. Chỉ là, ta rất lo lắng Triệu Thế Hùng.
Diệp Trục Thiên cố ý toát ra mấy phần lo lắng, thần thái ngữ khí đều vừa đúng.
– Cớ gì Diệp huynh lại nói ra lời ấy.
– Triệu Thế Hùng là Thiên phẩm linh văn, trên ý nghĩa nghiêm ngặt hẳn là càng dễ vượt qua Sinh Tử cảnh hơn so với Thánh phẩm linh văn. Nhưng, linh văn của hắn là Cùng Kỳ Huyết Viêm, là huyết viêm nguy hiểm, so với Sát Lục Huyết Viêm càng táo bạo lại càng dễ sai lầm hơn.
– Triệu Thế Hùng trưởng thành cho đến bây giờ, từ đầu tới cuối duy trì ở lý trí, kéo dài mạnh lên, cũng không có xuất hiện phản phệ rõ ràng, chủ yếu là bởi vì Hung Linh Hầu có kinh nghiệm, có thể chỉ đạo hắn.
Khi bọn hắn đang nói chuyện, tử đệ của Thương Linh hầu phủ lại đến đây chào hỏi, Sở Thương Minh nhiệt tình giới thiệu cho Diệp Trục Thiên.
Sau khi làm quen, hai người lại tiếp tục đi lên phía trước, Sở Thương Minh nói:
– Kinh nghiệm chỉ đạo của Hung Linh Hầu xác thực đã giúp Triệu Thế Hùng rất lớn. Còn có đan dược Băng Tủy Huyết Liên Đan mà Triệu gia cung cấp, cơ hồ mỗi tháng hắn đều có một viên, phụ trợ áp chế sát niệm của huyết viêm.
Diệp Trục Thiên nói:
– Tại trước Sinh Tử cảnh đó, hắn xem như gánh vác được. Nhưng Sinh Tử cảnh huyền diệu khó lường, đối với bất kỳ người nào cũng đều là khảo nghiệm, nhất là tính cách táo bạo, linh văn đặc biệt, rất dễ dàng sai lầm, đi đến hủy diệt.
Sở Thương Minh yên lặng thưởng thức thâm ý trong lời của Diệp Trục Thiên, thuận miệng phụ họa nói:
– Cùng Kỳ Huyết Viêm của Triệu Thế Hùng so với Sát Lục Huyết Viêm của Hung Linh Hầu không chỉ có thực lực mạnh hơn, sát tính cũng sẽ càng nặng, nếu như tiến vào Sinh Tử cảnh, xác thực rất nguy hiểm.
Diệp Trục Thiên nói:
– Cho nên ta mới lo lắng cho Triệu Thế Hùng. Hắn muốn vượt qua Sinh Tử cảnh, cho dù có kinh nghiệm của Hung Linh Hầu, có đan dược Triệu gia, cũng rất khó cam đoan tuyệt đối không xảy ra sai lầm.
Sở Thương Minh hỏi:
– Diệp huynh có cách gì có thể trợ giúp Triệu Thế Hùng bình ổn vượt qua sao?
– Thế thì không có, chỉ là cảm thấy đáng tiếc.
Diệp Trục Thiên hơi dừng lại, xảo diệu chỉ dẫn:
– May mắn nơi này là Bá Vương Chiến Quốc, không người nào dám mưu hại Triệu Thế Hùng, nếu có ai hạ dược trước lúc hắn chuẩn bị Sinh Tử cảnh cho, vậy coi như phiền toái.
– Thế thì không đến mức. Nếu ai hại Triệu Thế Hùng, không chỉ có Hung Linh Hầu sẽ bạo tẩu, Sí Thiên giới càng biết nghiêm tra tới cùng.
– Tác Ngọc Đường thì sao? Hôm nay ngươi có nói qua, hắn bị Khương Phàm hại, bây giờ tình cảnh vô cùng hỏng bét.
– Hắn coi như hại cũng là hại Khương Phàm, không dám đụng vào Triệu Thế Hùng.
– Vẫn phải đề phòng thôi. Ta nghe nói Ly Hỏa thánh địa nắm giữ lấy một loại đan dược đặc biệt, có thể khiến người ta sớm tiến vào Sinh Tử cảnh. Nếu như Khương Phàm còn không có chuẩn bị kỹ càng, liền dùng đan dược, chỉ sợ cũng nguy hiểm. Tình huống của Triệu Thế Hùng so với Khương Phàm càng yếu ớt, nếu như cũng dùng đan dược cũng sẽ vô cùng nguy hiểm.
Diệp Trục Thiên nói xong, lại nói:
– Ta rất xem trọng Triệu Thế Hùng, cũng rất thưởng thức Khương Phàm, vốn định lúc gặp mặt ở yến hội đêm nay nhắc nhở bọn hắn phải coi chừng, nhưng bọn hắn lại không đến.
Người nói cố ý, người nghe càng hữu tâm hơn!
Sở Thương Minh hơi nhíu mày lại, trong lòng có loại cảm giác kỳ quái.
Đây là đang quan tâm?
Hay là đang nhắc nhở?
Là ta ảo giác sao? Tại sao ta lại cảm giác Diệp Trục Thiên đang nhắc nhở ta dùng loại đan dược kia đi mưu hại Khương Phàm cùng Triệu Thế Hùng!
Diệp Trục Thiên hỏi:
– Khương Phàm đã là cửu trọng thiên rồi?
– Hắn vừa mới đột phá mấy ngày trước.
– Phải nhắc nhở hắn chú ý an toàn. Bây giờ khẳng định oán niệm của Tác Ngọc Đường đã rất sâu đậm, rất dễ dàng xúc động, nếu như làm ra chuyện gì đó không lý trí, chỉ sợ Khương Phàm sẽ có nguy hiểm tính mạng.
– Trước đó Tác Ngọc Đường hận không thể giết chết Khương Phàm, bây giờ càng là hận thấu hắn. Mà theo như ta được biết, phe phái Triệu gia đã bắt đầu bí mật nhúng tay, cản trở Tác Ngọc Đường sưu tập dược liệu.
– Như thế này thì càng phải nhắc nhở Khương Phàm chú ý an toàn, ta còn đang mong đợi cùng hắn luận bàn đây.
Trong lời nói của Diệp Trục Thiên mang theo nhắc nhở, trong ánh mắt nhìn về phía Sở Thương Minh lại có mấy phần dị dạng.
Sở Thương Minh cùng Diệp Trục Thiên đụng phải ánh mắt, trong lòng lần nữa khẽ động.
Ta không phải là ảo giác đó chứ?
Diệp Trục Thiên chính là đang ám chỉ hắn!
Muốn hủy đi Khương Phàm, Triệu Thế Hùng, bây giờ chính là thời khắc tuyệt hảo.
Hoàn toàn không cần bọn hắn tự mình động thủ, chỉ cần hơi kích thích Tác Ngọc Đường, Tác Ngọc Đường có thể thay bọn hắn diệt trừ Khương Phàm cùng Triệu Thế Hùng.
Thế nhưng, tại sao Diệp Trục Thiên lại muốn nhắc nhở hắn cái này, hai người có thù sao?
Sở Thương Minh cảm thấy rất kì quái.
Sau khi tiệc tối kết thúc.
Sở Thương Minh ngồi một mình ở trong căn phòng mờ tối, đáy mắt thâm thúy ngẫu nhiên hiện lên ý lạnh.
Diệt trừ Khương Phàm cùng Triệu Thế Hùng?
Ý nghĩ này sau khi xuất hiện trong đầu liền vung đi không được.
Lúc trước hắn không phải không có nghĩ đến cơ hội này, mà căn bản là không có nghĩ tới hướng này. Bởi vì bên trong Sí Thiên giới đều là Luyện Đan sư, mặc dù có cạnh tranh, nhưng rất ít xuất hiện mưu hại ác liệt, ngay cả lấy Hạo Thiên Thánh Quốc cùng Bá Vương Chiến Quốc ở bên ngoài chỉ cho phép cạnh tranh.