– Cũng dám hại Giới Chủ! Từ ngươi đến Sở Thương Minh, một nhà Sở gia ngươi đều là súc sinh sao?
– Giới Chủ! Mục tiêu của ta chỉ là Triệu Thế Hùng, ta thật không nghĩ tới Tác Ngọc Đường lão tặc này ngay cả ngài đều dính líu!
Sở Khâm Nghiêu quỳ hai đầu gối xuống đất, lấy đầu dập mạnh:
– Ta sai rồi! Ta thật sự sai rồi! Ta nguyện lấy cái chết tạ tội, bảo toàn mặt mũi Sở gia, bảo toàn huyết mạch Sở gia! Giới Chủ, cầu xin ngài, cầu xin ngài!
– Ý của ngươi là, ta giết ngươi, để lại mấy nhi tử của ngươi?
– Còn xin Giới Chủ khai ân.
– Ha ha, giữ lại bọn hắn, tương lai báo thù?
– Giới Chủ, không dám! Trước khi ta chết, nhất định…
– Đủ rồi! Sớm biết có bây giờ, sao lúc trước ngươi còn như thế, bây giờ giả vờ giả vịt cho ai nhìn?
– Nếu như lúc ấy Khương Phàm, Triệu Thế Hùng chết rồi, nếu như ta cũng bởi vì viên đan dược kia mà chết rồi, bây giờ ngươi khẳng định trốn ở bên trong thâm viện Bá Vương phủ của ngươi thoải mái cười to. Ngươi sẽ còn hối hận không?
Ngươi sẽ quỳ gối trước mộ phần của ta thỉnh cầu ta tha thứ sao? Ngươi sai rồi? Ngươi là sợ!
– Giới Chủ, ta thật sự sai rồi, ta biết sai rồi. Giới Chủ… Xin hãy trừng phạt ta, xin hãy khoan dung cho cả nhà Sở gia.
Sở Khâm Nghiêu cả đời đều không có cong qua eo, giờ khắc này lại đau đớn khẩn cầu, đầu đụng phải sàn nhà giá lạnh.
Một tiếng, một tiếng, lại một tiếng.
Giới Chủ không nói thêm lời, trong đại điện lâm vào kiềm chế, chỉ có thanh âm dập đầu quanh quẩn trầm muộn. Hồi lâu…
Giới Chủ hít một hơi thật sâu, ở trên cao nhìn xuống tuyên cáo:
– Mặc kệ hại ta là các ngươi có ý hay vô tình, tội của các ngươi đều không thể tha! Nhưng, ngươi hẳn là may mắn khi Khương Phàm và Triệu Thế Hùng cũng chưa chết, ta cũng còn sống. Ta nhớ tới Sở gia ngàn năm khổ lao, nhớ tới mặt mũi tiên tổ Sở gia, có thể cho ngươi lựa chọn thứ hai.
– Xin mời Giới Chủ khai ân!
Sở Khâm Nghiêu vội vàng khấu tạ.
– Từ hôm nay trở đi, Sở gia toàn diện đoạn tuyệt tất cả liên hệ cùng phe phái Lý gia, để ta điều động. Ta nói nhảy, ngươi hỏi đâu. Ta nói giết, ngươi hỏi ai. Ta nói chết, ngươi không được chần chờ nửa phần. Sau khi Triệu Thế Hùng bước lên cảnh giới Bán Thánh, ngươi quy vị Sí Thiên giới, nhường ra Bá Vương phủ, không được có bất cứ cái gì ngỗ nghịch.
Bá Vương không có chút gì do dự, cao giọng nói:
– Lĩnh mệnh!!
– Nhớ kỹ một câu. Ngươi, Sở Khâm Nghiêu chết rồi, chết từ hôm nay, sau này Sở Khâm Nghiêu là đao trong tay của ta. Mà Sở gia từ nay về sau đều là lập công chuộc tội, vì ngươi Sở Khâm Nghiêu chuộc tội!
– Sở Khâm Nghiêu, chết vì Giới Chủ! Sở gia, do Giới Chủ thúc đẩy!
– Đầu Tác Ngọc Đường do ngươi tự mình truyền bày ra chiến quốc, công bố nguyên nhân. Bên trong nguyên nhân loại bỏ ngươi cùng Sở Thương Minh.
– Tạ ơn Giới Chủ khai ân.
– Truyền nhân đương đại của Sở gia, ngoại trừ Sở Thương Minh ra, toàn bộ còn lại tiến vào Sí Thiên giới, gia nhập chi đội hình luật, đóng giữ cấm khu Trung Bộ.
– Tạ ơn Giới Chủ khai ân!
Khóe mắt Bá Vương có chút run run, nhưng vẫn cao giọng lĩnh mệnh.
– Lui ra đi.
Bá Vương liên tiếp hành lễ, khom người rời khỏi đại điện.
Giờ khắc này, thân thể hùng tráng lại có chút còng xuống, bước chân vững vàng cũng có chút phù phiếm.
Hắn hiểu được, vận mệnh của hắn cùng Bá Vương phủ đã hoàn toàn thay đổi.
Từ chủ nhân Chiến quốc độc lập trở thành chiến đao vung vẩy trong tay Giới Chủ. Thậm chí tại tương lai không lâu, bọn hắn còn có thể đăng lâm Bách Tộc chiến trường, tuyên cáo quật khởi Sí Thiên giới.
Bởi vì, hắn biết rõ nguyên nhân Giới Chủ trùng sinh trở về!
– Ai…
Khương Phàm ở bên cạnh nhìn mà lắc đầu, còn tưởng rằng có thể xử tử Sở Thương Minh.
Con quỷ nhỏ này, thủ đoạn ngược lại là cao minh, một trận cầm cây gõ nhẹ, Bá Vương nhanh nhẹn dũng mãnh đùa bỡn lại vỗ ngay tay.
– Có ý kiến?
Giới Chủ liếc mắt nhìn Khương Phàm.
Khương Phàm nhún nhún vai:
– Ngài là Giới Chủ, ngài toàn quyền xử lý. Yêu cầu của ta chỉ có một, đừng lại hại ta.
Giới Chủ ngồi trở lại ghế dựa:
– Ngươi ở lại, còn lại toàn bộ lui ra, ta có việc cùng ngươi bàn bạc.
Hung Linh Hầu, Triệu Thế Hùng, cường giả còn có hình luật nhao nhao hành lễ rồi lui ra.
– Chờ một lát, ta sẽ trở lại rất nhanh thôi.
Khương Phàm đi theo chạy ra khỏi Sí Thiên điện, đuổi kịp Hung Linh Hầu:
– Cho ngài một câu. Thành tựu của ngài, không nên dừng bước ở đây, là chính ngài tự mình buộc lại.
– Có ý gì?
Hung Linh Hầu nhấc tầm mắt lên.
– Cốc chủ Ác Nhân cốc tên là Khương Diễm, cũng là do Diêm bá bồi dưỡng. Lúc trước hắn là Chí Tôn Thánh phẩm, bây giờ là Thiên phẩm linh văn. Ta cũng là do Diêm bá nuôi, trước đó ta là Chí Tôn Thánh phẩm, bây giờ cũng là Thiên phẩm. Nếu ngài cũng được Diêm bá bồi dưỡng, kỳ thật cũng có thể.
Đôi mắt tinh hồng của Hung Linh Hầu có chút ngưng tụ, tiếp cận Khương Phàm.
Triệu Thế Hùng đều ngạc nhiên nhìn Khương Phàm, Diêm bá là ai?
Bồi dưỡng Khương Phàm, bồi dưỡng phụ thân?
Tình huống này là như thế nào!
Khương Phàm xích lại gần mấy bước, thấp giọng nói:
– Tháo xiềng xích, nếm thử phóng thích huyết tính, dùng đan dược kích phát huyết mạch. Ngài không nên dừng bước ở đây, ngài có thể có hơn tương lai rộng lớn hơn, ta chờ mong thay đổi của ngài, chờ mong Thiên phẩm Sát Lục Huyết Viêm!
– Có ý gì? Ngươi nói rõ ràng.
Triệu Thế Hùng vừa muốn giữ chặt Khương Phàm, Khương Phàm đã chạy về Sí Thiên điện.
Cửa điện đóng lại, để lại Hung Linh Hầu đang thít chặt lông mày.
Trong đại điện, Giới Chủ giẫm lên thềm đá từ chỗ cao đi xuống.
– Ngươi bây giờ đã là Sinh Tử cảnh, không thích hợp lại đến mấy chỗ điên điên khùng khùng. Từ hôm nay trở đi, ngươi ở lại Sí Thiên giới, cho đến khi vượt qua Sinh Tử cảnh.
– Tạ ơn Giới Chủ có ý tốt. Nhưng, bình thường Sinh Tử cảnh cần thời gian ba năm, ngắn nhất đều là hai năm, ta còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, không thể nào một mực ở lại nơi này, mục đích thực sự chuyến đi này của Khương Phàm là muốn đi Trung Vực, cùng Cửu Thiên Thần Giáo đàm phán, không thể Lãng phí thời gian hai ba năm ở chỗ này.
– Trước đó là muốn đè ép cảnh giới, sau khi hoàn thành nhiệm vụ lại tiến vào Sinh Tử cảnh, không nghĩ tới lại sớm tiến đến, nhưng cũng chỉ có thể nhận mệnh. Cũng may trứng ngọc đã sắp thức tỉnh, Lý Dần, Dương Biện đang tiếp thụ truyền thừa. Bọn hắn hẳn là có thể bảo hộ hắn rất tốt.
– Ngươi đã là trưởng lão tam đẳng của Sí Thiên giới, có thân phận có địa vị, chuyện bình thường giao cho người khác xử lý là được.