Khương Phàm cũng cảm nhận được cảnh giác, Binh Hoàng? Đan Hoàng?
Nếu bọn họ có thể luyện chế chí bảo như vậy, vì sao lại lựa chọn mai táng, mà không phải là chiêu cáo thiên hạ?
– Còn có một nơi cần phải chú ý. Mặc kệ là luyện chế đan dược Hỗn Thiên Linh Bảo, hay là luyện chế vũ khí Hỗn Thiên Linh Bảo, vật liệu đều cần cực kỳ quý giá. Quý giá tới trình độ nào, nếu nói cho ngươi hiểu, thì ngay cả thần huyết cũng chỉ là chế thuốc ở cửa hàng. Các loại vật liệu, đều là quý giá đến mức như cổ kim hiếm thấy.
– Cho nên nói muốn luyện chế sáu cái Hỗn Thiên Linh Bảo, muốn chỉ có mấy người là không thể nào làm được, muốn bí mật sưu tập vật liệu, mấy ngàn năm đều sưu tập không đến.
– Ý của ngài là… Lúc đương thời đã có rất nhiều người tham gia công trình vĩ đại này?
– Ta tưởng tượng không đến, dạng thời đại gì, lại có thể tạo nên ra năm Binh Hoàng; ta tưởng tượng không đến, bọn hắn từ nơi nào lấy được quy mô vật liệu như thế này; ta cũng tượng không đến, rốt cuộc là bọn hắn muốn làm gì.
Trong đầu Đan Hoàng có ngàn vạn suy nghĩ, nhưng thực sự không cách nào giữ vững được bình tĩnh.
Lúc đó, khi bọn hắn phát hiện luyện binh tràng dưới mặt đất, phía trên lại còn có Vạn Linh Huyết Thụ, còn có yêu cốt mai táng vô tận.
Bên trong yêu cốt lại còn có Bạch Hổ, Cự Long?
Tất nhiên đó là một thời đại thịnh vượng không gì sánh được!
Nơi đó thậm chí còn phát sinh qua một loại đại sự nào đó oanh động toàn bộ thời đại!
Linh hồn Đan Hoàng ba động kịch liệt, nghĩ đến một khả năng kinh dị nào đó.
Thời đại kia, chẳng lẽ cũng đã mai táng qua trời?
– Vậy ta nên làm thế nào với nàng bây giờ?
Khương Phàm cũng cảm thấy khó giải quyết.
Tiểu tử này rất có thể còn cất giấu một bí mật động trời nào đó, càng có thể có được thực lực kinh khủng khó mà tưởng tượng.
– Cố gắng mà nuôi dưỡng, bồi dưỡng tình cảm.
– Ta sẽ để nàng ở lại đây trước, dạy nàng nói chuyện, dạy nàng đạo lý, xem nàng như nữ nhi. Chờ nàng ngày nào đó hoàn toàn chấp nhận ta, ỷ lại vào ta, lại mang nàng đi ra xem thế giới một chút.
Sau khi Khương Phàm nói xong bỗng nhiên cảm giác được quái dị, đây là nuôi một nữ nhi sao? Làm sao cảm giác là muốn nuôi tiểu tổ tông vậy!
– Trong thanh đồng tiểu tháp có cái gì?
Vẻ mặt Dạ An Nhiên phức tạp.
Cự Long vậy mà để nàng cảnh giác Khương Phàm, cảnh giác trứng ngọc bên trong?
Khương Phàm lắc đầu:
– Sau này hãy nói đi.
Khương Phàm hỏi:
– Ngươi lại cất giấu bí mật gì, nói nghe một chút?
Khương Phàm treo thanh đồng tiểu tháp ở trên cổ:
– Bí mật đương nhiên là phải dùng để bảo mật.
Vô Hồi thánh địa!
Đại Long Đao cùng Tinh Thần Kiếm đã thức tỉnh, cũng đang cùng Chu Thanh Thọ và Hàn Ngạo dung hợp.
Lần lượt xé rách, lần lượt gây dựng lại.
Giống như đang thiên chùy bách luyện(*).
(*) Qua muôn ngàn thử thách; thử thách dài lâu; qua nhiều lần gọt giũa.
Bọn hắn đau đến không muốn sống, cơ hồ muốn sụp đổ.
Thứ duy nhất có thể khích lệ bọn hắn đau khổ kiên trì lý do là quá trình mỗi lần mỗi lần xé nát gây dựng lại đều sẽ có năng lượng kỳ diệu rót vào thân thể, dung hợp cùng Thần Binh cũng sẽ làm sâu sắc thêm một phần.
Bọn hắn đang đau đớn, đồng thời cũng ở ngoài sáng lộ vẻ cảm giác mình đang thay đổi mạnh.
Đau đớn? Sống không bằng chết!
Mạnh lên? Nhẹ nhàng vui vẻ!
Vô Hồi Thánh Chủ từ đầu đến cuối ở bên cạnh bảo vệ, nghiêm túc nhắc nhở bọn hắn giữ vững tỉnh táo.
Trước đó khih Khương Bân dung hợp cũng không có thảm liệt như vậy, cho nên nàng không rõ ràng chuyện này rốt cuộc là như thế nào, chỉ có thể cổ vũ bọn hắn chịu đựng, tuyệt đối không được để bị phá hủy.
Bọn người Na Yêu nhìn đến lo lắng, nhìn đến tái nhợt sắc mặt.
Quá đau đớn, đây rốt cuộc là thứ vũ khí gì!
– Nơi này chính là Vô Hồi thánh địa?
– Một thánh địa nho nhỏ, tại sao có thể có năng lượng kinh người như thế?
Diệp Trục Thiên truy tìm cảm giác, đi tới bên ngoài Vô Hồi thánh địa.
Mặc dù Vô Hồi thánh địa đã mở ra pháp trận, mê vụ giống như sóng biển dâng cuồn cuộn, bao phủ cánh rừng mênh mông. Nhưng, hai nguồn năng lượng kia quá mạnh, như ẩn như hiện trong sương mù nồng đậm.
Một cái như mê vụ cá biệt chiếu ánh thành ngôi sao đầy trời, thần bí lại phiêu miểu.
Một cái lại hình thành Cự Long trong sương mù, khổng lồ lại uy nghiêm.
Uy thế mãnh liệt thẩm thấu qua mê vụ, tràn ngập giữa đất trời, kinh hồn nhiếp phách để cho người ta có một loại cảm giác thần phục cúng bái mãnh liệt.
Ngay cả nam tử bồi bạn Diệp Trục Thiên cũng đều mang theo vẻ mặt nghiêm trọng, không che giấu được phần chấn kinh kia.
Bên trong Vô Hồi thánh địa cất giấu bí bảo gì, tại sao lại có thể có loại uy thế này?
Hắn nhất định phải báo cáo Thái Cổ Thần Miếu.
– Một thanh Tinh Thần Kiếm?
Diệp Trục Thiên câu thông ý thức với tinh không mênh mông, nhìn trộm tinh thần trong sương mù, thấy được một thanh cự kiếm sáng chói, chỉ xéo Thương Thiên.
Cự kiếm dâng lên cường quang, vặn vẹo cả không gian, như có vô số ngôi sao đang bảo vệ lấy nó, lại như là Tinh Hà đang bao quanh nó.
Lực lương tinh thần cường đại, vậy mà khiến cho bí thuật truyền thừa của hắn rung chuyển kịch liệt.
Hắn muốn thôi diễn thiên cơ, vậy mà cũng bị quấy nhiễu.
Vũ khí như thế này thì thật sự chưa từng nghe thấy. Ngay cả bên trong Thái Cổ Thần Miếu cũng đều không có ghi chép.
Còn có con Cự Long bên cạnh kia, thật sự là lớn đến rung động, cứ như chiếm cứ cả mấy trăm dặm Vô Hồi thánh địa.
Vô Hồi thánh địa đang làm gì?
Bọn hắn lại lấy được vũ khí như thế này từ nơi nào!
Đại Hoang??
Chẳng lẽ là xuất hiện bên trong Đại Hoang thần bí?
Diệp Trục Thiên nghĩ đến lời truyền một thời gian trước, Kiều gia chính là lợi dụng Đại Hoang thâm uyên chống cự ở ba vị Thánh Tổ tấn công mạnh.
– Bọn chúng là của ta!
Đáy mắt Diệp Trục Thiên hiện lên sự tham lam, ngay cả khuôn mặt trắng trẻo, thanh tú nho nhã cũng đều hiện sơ qua dữ tợn.
– Không nên khinh cử vọng động.
Nam tử mặc dù chấn kinh, cũng khát vọng, nhưng vẫn nhắc nhở Diệp Trục Thiên, tuyệt đối không nên mạo phạm Vô Hồi thánh địa.
Bây giờ Vô Hồi thánh địa đã là tôn chủ Nam Bộ. Nếu như mạo phạm bọn hắn, chính là mạo phạm thánh địa thiên hạ. Tổ sơn Trung Ương nơi đó tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Mặc dù Thái Cổ Thần Miếu cũng không sợ tổ sơn Trung Ương, nhưng khiêu chiến tổ sơn, chính là khiêu chiến dân chúng.
Chỉ riêng phần danh nghĩa này liền có thể cho hoàng đạo khác tìm được cớ, chọn danh nghĩa giữ gìn dân chúng, khởi xướng tấn công mạnh đến Thái Cổ Thần Miếu.