– Cái đầu tiên, đưa huynh muội bọn hắn đến Hồng Quán, là cửa hàng Thanh Bình gần Hồng Quán, tra được thân phận thật sự của cửa hàng Thanh Bình liền có thể tra được bí mật đám tặc nhân kia.
– Cái thứ hai, là ngọc thạch. Mặc dù Sở Khang bị nhắc nhở không cần điều tra ngọc thạch, nhưng vẫn tự mình điều tra qua. Tại mấy nơi khác, cũng có tình huống tương tự như huynh muội các nàng, đều là bị treo ngọc thạch, chờ đợi gì đó.
– Ồ? Còn có tình huống như vậy?
Mộ Dung Tĩnh không chỉ đang nghe Khương Phàm nói, mà cũng đang quan sát ánh mắt Khương Phàm, bất an trong lòng của hắn lại mãnh liệt hơn mấy phần.
– Ta suy đoán, nếu tùy tiện điều tra thêm thì có thể tra được mấy tình huống tương tự, khẳng định sẽ còn có càng nhiều, cũng là một thế lực mạnh mẽ lại đặc biệt, đang bí mật vận hành chuyện này.
Mộ Dung Tĩnh chậm rãi gật đầu, cố ý suy tư.
– Có chút đạo lý.
– Cái này có chút kỳ quái, vì sao trên cổ huynh có ngọc thạch này? Hẳn là, là Nhân Gian Ngục đang vận hành chuyện này?
Mộ Dung Tĩnh vừa muốn giải thích, Khương Phàm đột nhiên đến gần hắn:
– Ta vẫn câu nói kia, ta rất muốn cùng Mộ Dung huynh làm bằng hữu, nhưng ta là người ân oán rõ ràng. Nếu như là kẻ địch, hai chữ bằng hữu coi như không thể nào nói tới.
– Khương trưởng lão…
– Ta muốn mời Mộ Dung huynh đến Hung Linh hầu phủ ngồi một chút.
– Khương trưởng lão đang hoài nghi ta?
– Hình như ta đã nói với huynh. Ta đang thay U Mộng truy tìm hung thủ, bất kể là ai giết toàn tộc nàng, Khương Phàm ta tuyệt đối không buông tha. Huynh tốt nhất nên cùng ta đi giải thích rõ ràng. Nếu như không phải huynh, ta sẽ tự mình xin lỗi. Nếu thật là các ngươi, ha ha… Khương Phàm ta đã là cái đinh trong mắt rất nhiều hoàng tộc, không quan tâm nhiều thêm một cái Nhân Gian Ngục các ngươi!
Mộ Dung Tĩnh nghiêm túc nói:
– Khương trưởng lão không nên kích động, ngọc thạch thật sự là ta ngẫu nhiên mua được. Cũng xin tin tưởng ta, người đồ sát U Mộng cũng không phải Nhân Gian Ngục chúng ta.
– Cùng ta về Hung Linh hầu phủ, giải thích rõ ràng! .
||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||
– Ta ở chỗ này liền có thể giải thích.
– Giải thích!
Mộ Dung Tĩnh nhanh quay ngược tâm tư trở lại, các loại suy nghĩ luân phiên lóe qua bộ não, đều bị bài trừ.
Bởi vì Khương Phàm rõ ràng đang nhắm tới hắn.
Đây cũng là một loại chủ động tiến công, ra tay trước sẽ có lợi. Mặc dù thô bạo, nhưng rất khôn khéo. Nếu như hắn muốn lừa dối vượt qua kiểm tra, chỉ sợ không quá hiện thực.
Nhưng hắn lại làm thế nào để nói ra tình hình thực tế.
Khương Phàm đụng đụng lỗ tai mình, nhìn Mộ Dung Tĩnh:
– Ta đang nghe?
– Ngọc thạch thật sự là ta mua được ở trong thương hội, về phần tại sao lại dính dấp đến chuyện của U Mộng cô nương, ta cũng rất bất ngờ.
– Liền thế này? Ngươi vẫn nên cùng ta đến Hung Linh hầu phủ đi, nói chuyện ở nơi đó càng tự tại.
Mộ Dung Tĩnh đang muốn nghĩ biện pháp trấn an Khương Phàm, đột nhiên đánh thức, ta đang làm gì?
Kỹ xảo đàm phán bị áp chế, nếu không bị động khắp nơi, bị quản chế khắp nơi.
– Ta nghĩ Khương trưởng lão có chút hiểu lầm.
Mộ Dung Tĩnh lui lại hai bước, đổi bị động làm chủ động.
– Khương trưởng lão vừa gia nhập Sí Thiên giới, khả năng không hiểu quy củ lắm. Nhân Gian Ngục cùng Sí Thiên giới thuộc về quan hệ hợp tác, chỉ cần liên quan vẫn còn, giữa ngươi và ta nên lấy lễ để tiếp đón. Nếu như ngươi đang dùng thân phận bằng hữu thỉnh giáo vấn đề, ta có thể xem tình huống mà cân nhắc phải chăng nên trả lời, lại trả lời bao nhiêu. Nếu như ngươi đang thẩm vấn hỏi ta, rất xin lỗi, ngươi một không có tư cách, hai không có lý do gì. Ta hoàn toàn có thể không rảnh để ý.
– Ngươi đang cự tuyệt? Nói như vậy, ngọc thạch trên người U Mộng thật sự là do ngươi đặt lên?
– Ta chỉ rất bất mãn với thái độ của ngươi đối với ta!
– Ta đã nhắc nhở qua, đối đãi bằng hữu, Khương Phàm ta từ trước tới giờ không thiếu cấp bậc lễ nghĩa, đối đãi kẻ địch, Khương Phàm ta chỉ có đao thương.
– Nếu như Khương trưởng lão có tư thế này, ta chỉ có thể tiễn khách.
– Nếu như ta khăng khăng muốn kết quả?
– Tha thứ ta nói thẳng, ngươi cùng U Mộng chẳng phải là cái gì, chuyện của nàng không liên hệ gì tới ngươi. Ngươi ngay cả tư cách điều tra đều không có.
– Làm việc còn cần coi trọng tư cách? Ta đây đều là lần đầu tiên nghe nói.
– Nếu như ngươi chỉ là một tên du côn lưu manh, lẻ loi một mình, ngươi muốn làm cái gì thì làm cái đó, nhưng ngươi bây giờ đã là trưởng lão Sí Thiên giới, lại còn là trưởng lão tam đẳng tôn quý, làm việc phải nói quy củ.
Triệu Thế Hùng cũng ở bên cạnh thấp giọng khuyên nhủ:
– Không sai lắm, vì một nữ tử hoa lâu, ngươi còn muốn nháo đến lúc nào.
Khương Phàm hỏi Triệu Thế Hùng:
– Ngươi hiểu quy củ Sí Thiên giới, ngươi đến nói cho ta một chút. Dưới tình huống nào, ta có tư cách tra chuyện của U Mộng? Là loại tư cách có thể cưỡng ép xin mời người hiềm nghi đến Hung Linh hầu phủ!
– Đứng tại góc độ Sí Thiên giới, tình huống ngươi như thế nào đều không có tư cách.
Triệu Thế Hùng dùng ánh mắt ra hiệu Khương Phàm tranh thủ thời gian từ bỏ.
Trước đó rõ ràng đã nhắc nhở qua, không nên trêu chọc Nhân Gian Ngục, bởi vì trên mức độ nguy hiểm, Chúa Tể thế giới dưới đất này so với Vạn Đạo Thần Giáo ở Tây Bắc phía xa còn nguy hiểm hơn.
Đó là hùng sư, đây là ác lang, lại còn là đàn sói du đãng tại hoang dã trong đêm khuya!
– Tư cách gì cũng đều không có?
– Không có tư cách! Thật không có tư cách! Nàng chỉ là một nữ tử hoa lâu, ngươi có thể chú ý hình tượng hay không?
– Nữ tử hoa lâu không phải người?
Mộ Dung Tĩnh ở bên cạnh nhắc nhở hắn:
– Nữ tử hoa lâu, chính là nô lệ. Nô lệ và Nhân tộc không có linh văn, cũng không xứng làm người. Ngươi ngay cả cái này cũng đều không hiểu?
– Chúng ta không sao, cáo từ.
Triệu Thế Hùng dắt lấy Khương Phàm muốn rời khỏi.
Vì nô lệ, nổi xung đột cùng Nhân Gian Ngục, ngươi thật sự quá mức.
Mộ Dung Tĩnh âm thầm thở phào, sắc mặt âm trầm.
Lại đánh giá thấp phong cách làm việc của Khương Phàm. Hắn vậy mà lại trực tiếp giết trở lại, cưỡng ép cướp đoạt quyền chủ động. Không tiếc chơi cứng, đều muốn hắn bắt lấy.