Giết Lãnh Văn Thanh, Khương Phàm khẳng định đánh đổi mạng sống, hắn cũng không cần phải cảnh giác Khương Phàm mạnh hơn hắn trên Thiên Kiêu bảng.
Mà Lãnh Văn Thanh chết rồi, là hắn có thể chính thức xác định là người canh giữ tổ sơn. Bằng vào tổ sơn tên, hắn trên Thiên Kiêu bảng địa vị liền có thể lại tiến mấy cái bài vị, thậm chí là mười cái bài vị.
Sáng ngày thứ hai, Thái Huyền, Hạo Thương hai đại thánh địa lần lượt đi đến.
Tử Vi thánh địa vẫn không có phát hiện tung tích Khương Phàm.
Kim Viêm Thánh Tượng tiếp tục khống chế thú triều trong rừng rậm lùng bắt, Đường Nguyên Cực và các túc lão dẫn đội xuôi nam, chặn đường Khương Phàm.
Buổi sáng ngày thứ ba, người canh giữ tổ sơn, Diêu Khải Minh rốt cuộc cũng giáng lâm đến Tử Vi thánh địa, đi theo còn có rất nhiều lão giả tổ sơn ẩn thế.
Các Thánh Chủ đều mang theo đệ tử c/ung kính nghênh đón, dâng lên lời chúc phúc.
Các đệ tử đều hiếu kỳ càng kính úy nhìn nam tử cường đại như Thần Linh giáng lâm.
Thánh quang vờn quanh Diêu Khải Minh, uy thế thịnh long để cho người ta không dám nhìn thẳng.
Hắn trấn thủ tổ sơn, phụ trách duy trì danh uy thánh địa, cũng tự nhiên mà nhận lấy sự chúc phúc của dân chúng.
Loại năng lượng này nhìn rất phiêu miểu, nhưng bởi vì tổ sơn tình huống đặc biệt, tạo thành thực chất năng lượng, trợ giúp Diêu Khải Minh tu luyện.
Lãnh Thanh Phong trước tiên thông báo Khương Phàm việc ác, cao giọng thỉnh nguyện:
– Xin mời tổ sơn chiêu cáo thiên hạ, Khương Phàm mạo phạm thánh địa, mưu hại ‘người canh giữ kế nhiệm’, tội lỗi ngập trời, thật không thể tha.
– Tại sao Khương Phàm bắt đi Lãnh Văn Thanh?
Giọng Diêu Khải Minh ù ù, như thiên âm thật lớn, quanh quẩn núi cao, cũng chấn động thần hồn đám người.
Các lão nhân tổ sơn đều trao đổi ánh mắt, vẻ mặt nghiêm trọng, ai cũng không ngờ tới sẽ xuất hiện biến cố như vậy.
Lãnh Văn Thanh là người mà bọn hắn khổ sở đợi chờ vài vạn năm, càng liên lụy đến bí mật đã phủ bụi.
Bọn hắn không chỉ muốn bồi dưỡng Lãnh Văn Thanh, kích phát lực lượng thần bí kia, càng phải mượn nhờ Lãnh Văn Thanh, tập kết Thương Huyền, thậm chí lực lượng thánh địa đại lục khác.
Thế nhưng… Bị bắt đi rồi?
Bị bắt đi ngay trong Tử Vi thánh địa?
Lãnh Thanh Phong vậy mà lại phạm sai lầm ngây thơ như vậy!
– Tạm thời chúng ta còn không biết, chỉ biết là Khương Phàm dẫn dụ Lãnh Văn Thanh ra ngoài, thời điểm chúng ta phát hiện, đuổi theo đi ra, vừa hay nhìn thấy Khương Phàm có ý đồ bất chính.
Trong ánh nhìn sáng tỏ soi mói của Diêu Khải Minh, Lãnh Thanh Phong toát ra mồ hôi lạnh, cặp mắt kia giống như có thể trực tiếp nhìn thấu nội tâm của hắn.
– Vì sao Khương Phàm lại đến Tử Vi thánh địa?
Diêu Khải Minh lù lù như núi, trang nghiêm túc mục, mang cho tất cả mọi người áp bách cường đại.
– Đại biểu Sí Thiên giới, hoà giải với Tử Vi thánh địa.
– Tại sao ngươi giữ hắn lại?
– Ta… Là… Rất nhiều đệ tử thánh địa muốn lĩnh giáo thực lực của Khương Phàm, cho nên ta liền…
Lãnh Thanh Phong đang muốn thử giải thích, Vô Hồi Thánh Chủ đi đến phía trước, đưa lên một cái cẩm nang.
– Đây là cái gì?
Diêu Khải Minh nhìn thấy Vô Hồi Thánh Chủ liền khẽ nhíu mày, đau đầu!
– Khương Phàm để lại.
Vô Hồi Thánh Chủ lui về.
– Khương Phàm để lại?
Bọn người Lãnh Thanh Phong đồng loạt nhìn về phía Vô Hồi Thánh Chủ.
Diêu Khải Minh nhìn Vô Hồi Thánh Chủ một chút, sau đó mới tháo cẩm nang, bên trong là một mảnh vải, trên đó viết mấy chữ nhỏ —— Vĩnh Hằng Lục Đạo, Thương Sinh Tạo Hóa, hiện thuộc về Khương Phàm ta!
Vẻ mặt Diêu Khải Minh run lên.
Vĩnh Hằng Lục Đạo?
Thương Sinh Tạo Hóa?
Làm sao Khương Phàm lại biết cái này!
Hắn sở hữu?
Chẳng lẽ hắn muốn cướp đoạt truyền thừa của Lãnh Văn Thanh?
– Trước khi đi, Khương Phàm còn nói qua cái gì?
Diêu Khải Minh giao mãnh vải cho lão nhân bên cạnh.
Đông đảo lão nhân nhìn thấy vải trước tiên cũng đều là thay đổi sắc mặt.
Chuyện bí ẩn như vậy, làm sao Khương Phàm lại biết?
– Ném tới trong phòng ta liền đi, chỉ nói giao cho ngươi.
– Không có nói thêm cái gì khác?
– Chúng ta không quen, không tiện nhiều lời.
– Các ngươi không quen??
– Trước kia quen qua, sau này thì không.
Lãnh Thanh Phong sốt ruột:
– Phía trên viết cái gì?
Diêu Khải Minh không để ý đến, mà là mang theo các trưởng lão tổ sơn đi đến bên cạnh:
– Các ngươi thấy thế nào?
Một đám trưởng lão trao đổi ánh mắt.
– Chúng ta chưa thấy qua Khương Phàm, nhưng từ chuyện hắn đã làm đến xem, tính mục đích và phong cách hành sự của hắn rất mạnh. Cho nên, hắn đến Tử Vi thánh địa rất có thể chính là đến bắt Lãnh Văn Thanh, cũng biết về truyền thừa của Lãnh Văn Thanh.
– Hắn nghe được tin tức liền biết Lãnh Văn Thanh có truyền thừa, chắc hẳn xác thực đã hiểu rõ Vĩnh Hằng Lục Đạo.
– Chúng ta một mực hoài nghi Khương Phàm có thân phận đặc thù nào đó, nếu không thì hắn không thể nào phách lối như vậy, cừu thị hoàng tộc… như thế.
– Khương Phàm bắt Lãnh Văn Thanh đi, không ngoài hai khả năng. Đầu tiên là sớm tiêu trừ uy hiếp, để tránh thánh địa với hắn là địch. Thứ hai là cướp đoạt Thương Sinh Tạo Hóa, tự mình khống chế.
– Rốt cuộc Thương Sinh Tạo Hóa có thể di chuyển hay không, chúng ta còn không biết. Cho nên… Ta đề nghị bắt lấy Khương Phàm trước, kỹ càng kiểm tra.
– Ta cũng đề nghị trước bắt Khương Phàm. Nếu như hắn không có đạt được truyền thừa, lại giết Lãnh Văn Thanh, hắn chính là hủy đi người mà chúng ta khổ sở đợi chờ mấy vạn năm, chúng ta nhất định phải cho Thương Huyền thánh địa một cái công đạo. Nếu như Khương Phàm đạt được truyền thừa…
Các trưởng lão tổ sơn nói nói, lông mày đều nhíu lại.
Nếu như Khương Phàm thật sự đạt được truyền thừa, bọn hắn nên làm như thế nào?
Thương Sinh Tạo Hóa đối với bọn hắn mà nói là quá quan trọng, không chỉ là khống chế khí vận Thương Huyền, còn có tất cả khí vận của Cửu Châu Thập Tam Hải, càng có thể làm cho thánh địa thiên hạ liên hợp toàn diện.
Thế nhưng phong cách hành sự của Khương Phàm này, giống như không hợp với thánh địa bọn hắn.
Diêu Khải Minh nói:
– Tìm được Khương Phàm trước, nhìn tình huống mới quyết định.
Các trưởng lão tổ sơn đồng ý:
– Chúng ta bái phỏng Sí Thiên giới, cùng Khương Phàm gặp mặt nói chuyện.
Sau khi Diêu Khải Minh được toàn thể trưởng lão duy trì, liền nói với tất cả Thánh Chủ:
– Các ngươi tạm thời trở về, chờ tin tức.
– Chờ tin tức?
Tất cả các Thánh Chủ đều hai mặt nhìn nhau, chờ tin tức gì, rốt cuộc Khương Phàm đã để lại lời gì cho tổ sơn?
Diêu Khải Minh nói với Lãnh Thanh Phong:
– Lãnh Thánh Chủ, xin mời rút đội ngũ lùng bắt về, tổ sơn chúng ta sẽ đích thân xử lý chuyện này.