– Các ngươi không biết, không có nghĩa là không có. Đó là lúc mới bắt đầu khai thiên tích địa, thế giới sinh ra Thần Thụ truyền kỳ, ban đầu bị Yêu tộc cùng Ma tộc cường đại chiếm lấy, hấp thu bí mật vĩnh sinh, có được tuổi thọ cùng tốc độ trưởng thành cao hơn con người chúng ta. Sau khi Nhân tộc sáng tạo Thượng Thương cổ thành, may mắn bồi dưỡng ra Vĩnh Sinh Thần Thụ, chỉ là không biết nguyên nhân gì, Thượng Thương cổ thành bị mai táng, bí mật này cũng bị mai táng. Mặc dù Vĩnh Hằng Thần Thụ đã héo tàn, nhưng hạt giống rơi xuống rất có thể còn để lại một ít bí mật. Các ngươi có cầm qua một quả nào không?
– Ngươi nói đều là thật?
Nữ tử uyển chuyển đe dọa nhìn Tạ Ninh, hai người khác cũng nắm chặt nắm đấm, tập trung vào hắn.
Vĩnh Sinh Thần Thụ, thật sự có Thần Thụ như thế này?
Sao bọn hắn ngay cả nghe đều không có nghe qua?
Tuy nhiên suy nghĩ kỹ một chút, trong địa cung phủ bụi vô tận, bất kỳ đồ gì vẫn tồn tại, hẳn là đều có chút giá trị.
Tạ Ninh kịch liệt ho khan, nhịn xuống đau nhức nói:
– Đây là ánh mắt gì, muốn đánh cướp ta sao? Ha ha, đáng tiếc, không ở trên người của ta.
– Ở chỗ ai?!!
– Ngươi cảm thấy thế nào? Tại sao Tạ Ninh muốn bắt giết một kẻ người không liên quan?
Ba người Tần Ngao Thương trao đổi ánh mắt, phóng lên tận trời, mang theo người hầu lùng bắt Khương Phàm.
– Đuổi theo.
Tạ Ninh nhịn xuống đau nhức kịch liệt, khống chế chiến xa đuổi theo.
Bên ngoài hai trăm dặm, Diệp Trục Thiên cảm ứng được Sơn Hà Đại Táng Khương Phàm thả ra.
– Khương Phàm ở ngay phía trước! Khổng Sướng, chúng ta làm giao dịch.
Diệp Trục Thiên quả quyết làm ra quyết định.
Cường giả hoàng tộc hoàng đạo trải rộng bên trong Thượng Thương cổ thành, muốn lặng yên không tiếng động săn giết Khương Phàm cơ hồ là không thể nào. Hắn nhất định phải ra tay bá đạo, nhất cử bắt lấy.
Cái này cần người hầu trợ giúp.
– Giao dịch gì?
Lần đầu tiên Khổng Sướng nghe được ngữ khí yếu thế từ trong miệng Diệp Trục Thiên cao ngạo.
– Vũ khí giống Long Đao và Tinh Thần Kiếm, Khương Phàm còn có ba cái. Chúng ta liên thủ, bắt lấy bọn hắn, ta có thể cho ngươi một món, nhưng ngươi phải giữ bí mật một ít chuyện của ta.
– Chuyện gì?
– Tất cả mọi chuyện ngươi nhìn thấy.
Khổng Sướng rất do dự:
– Vũ khí như thế rất đặc thù, nếu như sau khi đạt được mà không báo cáo cho Thần Miếu, sợ rằng sẽ bị nghiêm trị.
– Chờ đến khi ngươi nhìn thấy bí mật của ta thì ngươi sẽ biết, thành tựu tương lai của ta không yếu hơn so với Thái Tuế, thậm chí càng áp đảo phía trên Thái Tuế. Ngươi chỉ cần đi theo ta, trong Thần Miếu liền không có người dám động đến ngươi.
– Thế nhưng…
– Bây giờ liền cho ta câu trả lời chắc chắn. Nếu như ngươi có thể giữ bí mật, ta sẽ không bạc đãi ngươi, nếu như ngươi không thể giữ bí mật, ngươi chính là tử địch tương lai của Diệp Trục Thiên ta.
Đáy mắt Diệp Trục Thiên hiện lên sát ý, tập trung vào người hầu.
– Ta phối hợp!!
Khổng Sướng không tiếp tục do dự nữa, hắn hiểu rất rõ Diệp Trục Thiên tính cách, nếu quả như thật sự trở thành kẻ địch, khẳng định sẽ có đủ cách để xử tử ngươi.
– Khương Phàm ở ngay phía trước, mục tiêu của ta là hắn. Ngươi phụ trách cuốn lấy những người khác, có thể giết thì giết, có thể phế thì phế, dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết hết cho ta, ứng phó chuyện ngoài ý muốn khác.
Khi Diệp Trục Thiên đang nói chuyện đột nhiên cảnh giác lên, hắn phát giác được Khương Phàm đang xông lại hướng của hắn, tốc độ còn thật nhanh.
– Công tử yên tâm, mặc dù cảnh giới của ta bị ép đến nhất trọng thiên, nhưng một trận chiến liều chết, vẫn có thể kích phát ra thực lực nhị trọng thiên.
Cảnh giới của Khổng Sướng nhận áp chế, nhưng thể chất vẫn vô cùng cường đại.
– Đi!
Diệp Trục Thiên mang theo tinh quang, phóng lên tận trời, tay trái ngưng tụ đường vân mặt trời, bàn tay phải khống chế văn ấn ánh trăng.
Nhật nguyệt tinh thần uy lực phun trào khắp toàn thân, câu thông với thiên khung mênh mông.
Từng luồng từng luồng năng lượng kỳ diệu giống như là ngàn vạn thác nước, bao phủ thiên địa, không nhìn đến bình chướng cường đại của Thượng Thương cổ thành, sinh ra liên hệ với Diệp Trục Thiên.
Diệp Trục Thiên tăng vọt khí thế, giống như Thần Tử lâm thế.
– Đây là…
Người hầu theo sát ở phía sau, khiếp sợ nhìn Diệp Trục Thiên trước mặt.
Thân quấn tinh thần, tay nâng nhật nguyệt, đây là võ pháp gì?
Đây chính là bí mật của công tử sao?
Nhưng…
Thời điểm Diệp Trục Thiên đang đằng đằng sát khí đón Khương Phàm giết qua, bên ngoài hơn năm mươi dặm, Khương Phàm xông ra khỏi địa tầng, lao thẳng đến không trung.
Ầm ầm!
Đại địa chập trùng, cường thế nhấc lên một ngọn núi cao.
Khương Phàm triệu ra Thương Sinh Cung, chỉ về phía phương xa.
Ý thức câu thông Thương Sinh Tạo Hóa, trong chốc lát, giới hạn thời gian cùng không gian xung quanh như đột nhiên mơ hồ.
Chúng sinh cầu nguyện, lời cầu nguyện cổ lão, đều ung dung mà tới, phiêu miểu mà mênh mông.
Giờ khắc này, ngọc tỉ truyền quốc yên lặng lần nữa rung chuyển, quốc vận vô tận phá tan phong ấn, quét sạch dãy núi, mãnh liệt lao tới.
Bọn chúng vô hình vô chất, lại như đại dương mênh mông.
Giờ khắc này, Thượng Thương cổ thành ngủ say lại lần nữa thức tỉnh, uy lực tạo hóa kỳ diệu bay lên trời, có khí tức Hoang Cổ, có uy lực tiên dân.
Tràn ngập đất trời hội tụ về nơi này.
Khương Phàm trang nghiêm túc mục, lại có chủng khí thần thánh, phảng phất Thánh Tử đại biểu dân chúng, lại như Thần Linh đang tạo hóa vạn vật.
Ông…
Một mảnh cường quan chói mắt lấp lóe trên Thương Sinh Cung, ngưng tụ thành trường tiễn.
Ánh sáng chiếu xa vạn trượng, đâm xuyên hắc ám rừng rậm.
Đại địa tại oanh minh kịch liệt, bầu trời đang ngưng tụ vòng xoáy.
Cuồng phong nổi lên, dân chúng hò hét.
Thời không đảo loạn, tạo hóa cuồn cuộn.
– Giết!!
Khương Phàm hét lớn một tiếng, Thương Sinh Cung run rẩy kịch liệt, Sát Sinh Tiễn chói mắt lao đi trong nháy mắt.
Quốc vận mãnh liệt, tạo hóa cuồn cuộn.
Thời gian tránh lui, không gian nhường đường.
Hoàn cảnh đặc biệt nơi này, giao phó uy lực Thương Sinh Tạo Hóa hết sức khủng bố.
– Cái gì??
Diệp Trục Thiên, Khổng Sướng bỗng nhiên biến sắc, cường quang ở phương xa nở rộ trong chốc lát, thật giống như đã xuất hiện ở trước mặt bọn hắn, muốn né tránh nhưng cũng đã không kịp.
Diệp Trục Thiên điên cuồng điều động uy lực tinh thần, muốn lấy uy lực đại đạo chống cự, thế nhưng mũi tên sáng choi đang lao qua, mục tiêu không phải hắn, mà là thị vệ bên cạnh hắn, Khổng Sướng!!
Phốc phốc!!
Sát Sinh Tiễn bạo kích lồ/ng ngực, chấn động toàn thân.
Mặc dù Khổng Sướng có mặc hộ giáp, nhưng vẫn bị vô tình xuyên qua.
Uy thế ù ù, sát uy không giảm, mang theo hắn gào thét bay ra ngoài.
Mười dặm… Hai mươi dặm… Năm mươi dặm…
Khổng Sướng gào lên đau đớn, điên cuồng giãy dụa, làm thế nào cũng đều không tránh ra được.
Một trăm tám mươi dặm.
Ầm ầm!!
Khổng Sướng lướt qua dãy núi rừng rậm, đánh tới tường thành nguy nga, bị đính ở phía trên kia.
– Công tử!!
Khổng Sướng tránh thoát khỏi Sát Sinh Tiễn, chật vật rơi trên mặt đất, sắc mặt hắn tái nhợt, hoảng sợ ngóng nhìn phương xa.