Phảng phất Vạn Phật Triều Bái Phật Đà, vịnh tụng ngâm khẽ, thiện xướng vang vọng đất trời thật lớn.
– Mặc kệ bên trong rốt cuộc là loại nào thánh vật của Phật Đạo, ta đều muốn có.
Hứa Đức Diệu thật sâu hít một hơi, cuồng nhiệt càng kiên định hơn.
Mặc dù bảo vật rất có thể khiến cho các phương tranh đoạt, để Chí Tôn Kim Thành đặt vào vòng xoáy phong bạo, nhưng nếu gặp cơ duyên như vậy, tuyệt đối không thể từ bỏ.
Có cơ hội liền phải liều, có hi vọng liền phải tranh thủ.
– Phật Đà Thủy Tổ, ta đến mang ngài đi nhìn thấy ánh mặt trời đây. Những vinh quang đã từng của ngài, sẽ tái hiện huy hoàng tại thời đại này.
Hứa Đức Diệu kích động hô to, toàn thân nở rộ ánh sáng vạn trượng, giống như mặt trời rơi xuống, để tất cả mọi người trong dãy núi đều mở mắt không ra, uy thế cuồn cuộn càng là kinh nhiếp thần hồn bọn hắn.
Hoa sen vàng nở rộ giữa bầu trời, oanh minh mãnh liệt, nhấc lên kim quang, giống như biển động va chạm hố to.
Ầm ầm…
Hố to mãnh liệt vang vọng, trong nháy mắt đã khuếch tán, mảng lớn núi cao trầm luân, vô số vết nứt lan tràn, bụi mù cường quang càng mạnh đều ngập trời hơn.
Hứa Đức Diệu tự tin tiện tay đánh một kích, liền có thể phá vỡ mộ táng ở dưới.
Cho dù là Phật Đạo Thủy Tổ, sau khi mai táng trong thời gian vô tận, cũng chống cự không nổi thánh uy của hắn.
Nhưng…
Phật quang tăng vọt, rọi khắp nơi giữa đất trời, phật âm ù ù, chấn động càn khôn.
Mấy vạn người sợ hãi quỳ xuống đất, cảm nhận được uy áp không cách nào nói rõ.
Ngay cả Khương Phàm đều nắm lấy Hướng Vãn Tình nhanh chóng rút lui hơn mười dặm, mặt mũi tràn đầy kinh sợ.
Hình ảnh Phật Đà trong nháy mắt đã rõ ràng, to như Thiên Nhạc (núi trời), uy thế như biển.
Hình ảnh, thiên uy như biển, trong chốc lát đã xua tán đi thế công của Hứa Đức Diệu.
Hứa Đức Diệu hơi biến đổi sắc mặt, năng lượng phía dưới làm sao lại còn mạnh hơn so với vực sâu?
Nhưng càng như vậy, hắn càng xao động.
Phía dưới, nhất định là Phật Đà Thủy Tổ!
– Phật Đà, đắc tội!
Hứa Đức Diệu huyết tế bảo liên, thi triển bí thuật đại đạo mà hắn lắng đọng đầu tiên.
– Nhân Giới Sát Quyền!
Hứa Đức Diệu vung một cánh tay lên, một kích mãnh liệt, Thất Phẩm Bảo Liên gào thét xoay tròn, giơ lên cường quang ngập trời.
Trong chốc lát, cường quang lao nhanh, giống như ngàn quân hoành không, lại như vạn dân gầm thét,
Một cái nắm đấm vàng kinh khủng mang theo sát niệm dân chúng, cuồn cuộn giữa trời cao, đánh về phía hố to.
Hố to ầm ầm oanh minh, phật quang tăng vọt thêm mấy lần.
Phật Đà ảnh hưởng một tay, ngưng tụ một phật luân, mặc dù chỉ là hư ảnh, nhưng thật sự giống như Phật Đà kim luân chân chính hiện thế, phật uy kinh khủng bao quanh, tỏa ra khí tức Hồng Hoang, nghênh kích Nhân Giới Sát Quyền.
Oanh minh kịch liệt lập tức nổ tung, hơn phân nửa Thượng Thương cổ thành đều đang lay động, vô số ánh mắt kinh dị.
Ngay cả cường tộc các phương đang lo lắng chờ đợi bên ngoài Thượng Thương cổ thành đều rõ ràng đã nhận ra ba động thần bí ở bên trong.
Hứa Đức Diệu rung động, làm sao năng lượng nơi này lại càng mạnh hơn so với vực sâu được?
Nhưng…
Hứa Đức Diệu lại lần nữa khống chế Thất Phẩm Bảo Liên, cường quang trùng kích tầng mây, nhấc lên vòng xoáy mãnh liệt, cách xa đài sen tương đối.
Bí thuật đại đạo thứ hai, Kiếm Tịch Khai Thiên.
Vòng xoáy trên tầng mây thôn nạp tinh hoa đất trời, Thất Phẩm Bảo Liên phóng thích kim quang vô thượng.
Một thanh cự kiếm thành hình trong cường quang vô tận, treo cao giữa khung trời, ánh sáng vô biên, như bội kiếm Thương Thiên, muốn thẩm phán chúng sinh, chém chết yêu ma.
Ầm ầm!
– Huyền Thiên, Trảm Phật Đà!
Hứa Đức Diệu hét lớn như sấm, khống chế cự kiếm treo trên bầu trời mãnh liệt bạo kích, mũi kiếm to như cự phong đâm rách không gian, lao thẳng đến Phật Đà.
Phật Đà nở rộ phật quang vô tận, phật ngữ ù ù, vạn phật tụng vịnh, càng phát ra thanh âm to lớn hơn.
Một tiếng vang thật lớn, trong hố sâu đánh ra phật chưởng đầy trời.
Đại Tự Tại, Vạn Phật chưởng!
Ầm ầm…
Bạo động mãnh liệt, dẫn bạo trời cao, phật chưởng vạn đạo ngưng tụ không tan, liên miên bất tuyệt, chấn vỡ nát thanh kiếm treo trên bầu trời, sau đó đánh về phía Hứa Đức Diệu.
Hứa Đức Diệu lộ kinh sợ, vội vàng khép kín Bảo Liên tiến hành bảo vệ.
Ầm ầm…
Vạn phật bạo kích, phật uy cuồn cuộn, phật quang vô tận bao phủ đài sen.
Thất Phẩm Bảo Liên như là một con thuyền giữa biển lớn, chập trùng kịch liệt, tiếp tục tháo chạy, kéo thẳng tới bên ngoài trăm dặm.
Núi rừng ở phía dưới đều bị liên lụy, núi cao sụp đổ, cánh rừng đột ngột nhảy lên, cuồng phong bụi mù tàn phá bừa bãi không dứt.
Số lượng lớn cường giả bị vô tình tung bay.
Ngoài trăm dặm, đài sen nở rộ, Hứa Đức Diệu xuất hiện từ bên trong, sắc mặt tái nhợt, khí tức lộn xộn, khó có thể tin mà nhìn qua Phật Đà phương xa.
– Đó thật sự là Phật Đà Thủy Tổ sao? Tại sao có thể có chiến ý cường đại như vậy? Không phải Phật Đà Thủy Tổ phổ độ chúng sinh sao? Phủ bụi trong thời gian vô tận lại còn giữ chấp niệm chiến tranh!
Hứa Đức Diệu hít sâu một hơi, đáy mắt hiện ra chiến ý.
Đầu tiên là vực sâu, sau đó lại là Phật Đà, liên tiếp phát hiện hai bảo tàng, vậy mà một cái đều không phá nổi?
Hắn cảm giác mình đã bị nhục nhã.
Nếu như tin tức truyền ra, hắn chắc chắn bị thiên hạ cười nhạo, cũng sẽ để Chí Tôn Kim Thành hổ thẹn.
Hứa Đức Diệu hét lớn một tiếng, khống chế Thất Phẩm Bảo Liên lao thẳng đến Phật Đà.
Trong núi rừng hỗn loạn, mọi người nhao nhao nhìn ra xa bầu trời.
Đánh như thế nào lại đi lên??
Thành chủ Chí Tôn Kim Thành vậy mà lại cùng Chí Tôn Nhân tộc năm tháng vô tận trước đây đánh nhau?
Người sống, đại chiến với người chết?
Mọi người rung động, càng cảm nhận được một cảm giác giá lạnh.
Vậy thì thật sự là Phật Đà Thủy Tổ sao?
Tại sao lại có thể có chiến ý mãnh liệt như vậy, còn có thực lực mạnh như vậy!
Rốt cuộc là ai được mai táng ở phía dưới?
Mọi người từ vực sâu nơi đó chạy tới cũng kinh ngạc, mặc dù Hứa Đức Diệu huyên náo oanh động vực sâu nơi đó, nhưng đều là Hứa Đức Diệu tấn công mạnh, phía dưới thì chống cự, vậy mà nơi này lại nổi lên ‘Chiến tranh’.
– Truyền tin tức đi!
Cường giả hoàng đạo các phương lập tức an bài, lần này khả năng thật sự đã bừng tỉnh tuyệt thế bảo tàng.