Khương Phàm ném di cốt Mãnh Mã Cự Tượng, Thái Thản Cự Viên, Hồng Hoang Man Long, còn có Thiên Bằng, Thao Thiết mà mình sưu tập ra.
– Đều là lão tổ tông trăm vạn năm trước, chỉ còn hài cốt, không có năng lượng gì, nhưng hẳn là nàng có thể điều khiển.
– Những vật này dùng hù dọa người vẫn được, thực tế không hiệu quả gì, chàng giữ đi.
– Vậy ta luyện, nói không chừng có thể luyện ra chút lực lượng Tổ Nguyên.
Khương Phàm ngồi xuống điều trị trạng thái, chuẩn bị luyện hóa toàn bộ di cốt.
Thiên Hậu không hề rời khỏi, mà đứng ở trước mặt hắn lẳng lặng nhìn hắn, sau đó… Giơ lên bàn tay nhỏ trắng noãn, vuốt lên gương mặt của hắn.
– Chàng gầy đi rồi.
Khương Phàm đang muốn định thần tu luyện, kết quả trong lòng khẽ run rẩy, xấu hổ cười một tiếng:
– Không sao, không cần lo lắng.
Thiên Hậu nhẹ nhàng vuốt v e gương mặt gầy gò, ánh mắt lại nhìn chằm Khương Phàm.
Mặc dù Khương Phàm nhắm mắt lại, nhưng lại có thể rõ ràng cảm nhận được mình bị tập trung vào.
Hắn càng muốn trấn định, càng là chột dạ, trên trán đều đổ mồ hôi hột.
Tay Thiên Hậu rời khỏi, nhưng không đợi Khương Phàm thở phào, bàn tay nhỏ lại nhẹ nhàng đặt tại ngực của hắn.
Khương Phàm cuồng loạn trong lòng, bành bành bành, càng là muốn áp chế, càng là nhảy mạnh hơn, cảm giác đều muốn nhảy ra ngoài.
Thiên Hậu lấy tay ra, sau đó Khương Phàm thấp thỏm chờ đợi, rơi xuống bên trên mí mắt của hắn, hai ngón tay trên dưới khẽ chống, lộ ra con mắt quay tròn loạn chuyển kia.
Khương Phàm xấu hổ giật nhẹ khóe miệng:
– Thế nào?
– Sao chàng lại gầy thành như thế này rồi?
– Mệt thôi.
– Chàng có đan dược, có Vĩnh Sinh Chủng Tử, còn có Niết Bàn Thuật, không phải tuỳ tiện có thể khôi phục bình thường sao? Chàng cũng gầy thoát cùng nhau.
– Ta không phải dùng cấm thuật kia sao, rất hao tổn huyết khí.
– Thật sao?
– Đúng vậy.
– Trên mặt là đổ mồ hôi, lại là mồ hôi lạnh?
– Hư, mệt mỏi.
– Nhịp tim sao lại tăng nhanh.
– Mệt mỏi đấy.
– Nói!!
– Ta thẳng thắn!
Vẻ mặt Khương Phàm đau khổ, tự thuật một lần về tình huống trong vực sâu.
Thiên Hậu vỗ nhè nhẹ lấy khuôn mặt gầy gò của Khương Phàm:
– Huyên náo rất k1ch tình nhỉ, đều gầy thành như thế này. Người đâu?
– Thương thế rất nặng, đang điều dưỡng trong thanh đồng tiểu tháp.
– Thật sao?
– Cái này là thật sự.
Thiên Hậu xoa bóp mặt Khương Phàm:
– Chú ý tiết chế.
– Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn…
Khương Phàm âm thầm nhếch miệng, tranh thủ thời gian nhắm mắt Minh Thần, bắt đầu điều dưỡng trạng thái.
Theo di cốt yêu ma tranh đoạt dần dần lắng lại, càng ngày càng nhiều ánh mắt nhìn về phía vực sâu.
Chính như Khương Phàm đoán, rất nhiều hoàng đạo đều tập trung vào nơi này, suy đoán rất có thể sẽ có bảo vật càng đặc biệt.
Ngay cả Tam trưởng lão của Vạn Đạo Thần Giáo cũng sau năm ngày tìm tòi, không có tìm được tung tích Khương Phàm, lực chú ý cũng chuyển hướng đến nơi này.
Bởi vì hắn nhận được tin tức, trước đó Khương Phàm đã từng đi đến qua vực sâu, cũng còn sống rời khỏi.
Nếu bên ngoài tìm không thấy, có thể lại trốn tới đây hay không?
– Oa, khí thế thật sự là mạnh, là ai tới.
– Đó là Tam trưởng lão của Vạn Đạo Thần Giáo sao? Khí thế của hắn… Khôi phục rồi?
– Chẳng lẽ có ngọc phù mới rồi?
Bên .vn và . com, . vn ăn cắp nhiều quá nên bên mình ra chậm lại hoặc ẩn bên đó sẽ không thấy được chương
Chỉ vào web bên mình mới có nhé! Hơn mấy chục chương trước
Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.
– Không thấy được Lưu trưởng lão của Vạn Đạo Thần Giáo, chẳng lẽ ngọc phù còn có thể chuyển giao?
– Tam trưởng lão của Vạn Đạo Thần Giáo chính là cường giả Thiên phẩm, Bán Thánh cảnh giới.
– Vừa đưa tiễn một Thánh Linh, lại tới một Bán Thánh, còn để cho chúng ta sống hay không.
– Ai, chẳng lẽ bảo vật trong vực sâu phải thuộc về Vạn Đạo Thần Giáo rồi? Thế nhưng Vạn Đạo Thần Giáo thế lực cấp hoàng đạo, ngoại trừ hoàng đạo khác ra, hoàng tộc cũng không dám cướp.
– Năng lượng trong vực sâu rất đặc thù, ngay cả Hứa Đức Diệu đều ở nơi này giày vò năm ba ngày, ta đoán vị Tam trưởng lão này chưa hẳn có thể bắt được tới.
Cường giả tụ tập trong rừng rậm càng ngày càng nhiều, bao gồm những thiên kiêu nhân kiệt hoàng tộc hoàng đạo kia, bọn họ đều chú ý đến Tam trưởng lão ngạo nghễ đứng ở không trung.
Tam trưởng lão nhìn chằm chằm mê vụ cuồn cuộn tại vực sâu, phía dưới có thể chống đỡ được đòn tấn công của Hứa Đức Diệu?
Sao hắn lại không tin đâu như vậy!
Ngay cả xá lợi Phật Đà trấn áp địa lao, đều bị Hứa Đức Diệu tuỳ tiện công phá, nơi này có thể chống đỡ được Hứa Đức Diệu tấn công mạnh mấy ngày?
Nếu như là thật, phía dưới sẽ mai táng bí mật như thế nào?
Tam trưởng lão tế ra một thanh kiếm sắc, chém về phía vực sâu.
Vực sâu cuồn cuộn, không có bất kỳ tổn thương gì, kiếm cương của Bán Thánh cảnh giới vậy mà lại giống như trâu đất xuống biển, không có chút tung tích nào.
Tam trưởng lão quan sát một hồi, từ đằng xa chuyển đến năm ngọn núi cao, liên tiếp ném vào trong vực sâu, không có lấp đầy, thậm chí đều không có nghe được tiếng va chạm rơi xuống dưới đáy.
Phía dưới, rốt cuộc sâu đến trình độ gì?
Tam trưởng lão lại lấy ra một cái hồ lô đen từ trong nhẫn không gian, nhẹ nhàng nhoáng một cái, liền đổ một dòng nước đen xuống vực sâu.
Hồ lô chỉ lớn bằng bàn tay, dòng nước đen lại không ngừng liên tục tràn ra, sau khi rời khỏi miệng hồ lô liền sôi trào mãnh liệt, như thác nước ù ù rơi xuống.
– Đó là hồ lô ký kết với Thái m Tuyệt Đằng của Vạn Đạo Thần Giáo, ngàn năm một kết, không gian vô cùng lớn, có thể nuốt nạp cả những con sông lớn, càng có thể dung luyện vũ khí, bên trong còn có thể sinh sôi khí tức Thái m.
– Rót nước giang hà vào liền thành Thái m Hắc Thủy, bỏ vũ khí vào liền có được khí tức Thái m.
Có người nhận ra thân phận của chiếc hồ lô đen, lập tức nghị luận ầm ĩ.
Đám tán tu càng là rung động, đây chính là nội tình hoàng đạo.
Tam trưởng lão thôi động hồ lô, dòng nước đen bên trong không ngừng liên tục rót vào vực sâu.
Hắc thủy cuồn cuộn, tràn ngập khí âm hàn, đủ để lấp đầy một con sông lớn trăm dặm.
Nhưng, cho đến khi hồ lô hoàn toàn trống không, vực sâu vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, giống như không gian phía dưới cũng là vô cùng lớn.
– Rốt cuộc vực sâu là sâu không thấy đáy, hay là đã nối liền với nơi nào, làm sao lại không lấp đầy được?
Mọi người càng thêm hiếu kỳ.
Tam trưởng lão đột nhiên hỏi đám người trong dãy núi:
– Trong lúc Hứa Đức Diệu ở chỗ này tấn công, phía dưới chỉ là tiếp nhận, không có phản kích?