Khương Phàm rút hai tay ra, mang theo mảng lớn máu tươi, sau đó vung mạnh quyền đánh vào trên đầu của nàng.
Thiếu nữ không kịp thét lên thì đã hôn mê.
Khương Phàm quăng thiếu nữ vào thanh đồng tiểu tháp, sau đó lao xuống.
Trong ngõ hẻm trang viên phía đông, bảy tên học viên hoàng thất võ viện đang tập hợp tại một chỗ chờ tin tức.
– Kích thích một chút, ha ha, thật không ngờ Vương Lương ngươi có thể nghĩ được ý kiến như thế.
Đây chính là Thường Lăng nha, là một người xinh đẹp như tiên tử, thật tiện nghi cho tiểu tử Nạp Lan Thanh Lạc kia.
– Không biết Thường Lăng ngâm trong bồn tắm có mặc y phục không, nếu là không mặc…!Ha ha…!
– Ta cũng muốn nhìn một chút, chết cũng đáng giá.
– Chỗ đó rốt cuộc thế nào rồi, ta không thể chờ đợi nữa.
– Nạp Lan Thanh Diệu không bị đánh chết, cũng sẽ bị đánh phế, sau đó sẽ bị các Luyện Đan sư trong đó điên cuồng sỉ nhục lăng mạ hắn.
Chúng ta lại thêm mắm thêm muối đem tin tức tản ra, ha ha, hoàn mỹ, hoàn mỹ.
Bọn hắn kích động vỗ tay, nhiệm vụ này hoàn thành quá đẹp.
Bọn hắn cơ hồ có thể tưởng tượng đến, khi bọn người Sở Uyên nghe được tin tức đặc sắc này, càng có thể tưởng tượng đến sáng sớm hôm sau, thành Hoàng Phủ oanh động như thế nào.
Nhưng…!Bảy người đang cười bông dưng im bặt, khuôn mặt có chút động, toàn bộ nhìn về phía không trung.
Trong chớp mắt, một bóng người màu đỏ ngòm từ trên trời giáng xuống, đập ầm ầm giữa bọn hắn, hỏa diễm màu máu nương theo đó lao xuống đánh nổ tung tất cả.
Bảy vị học viên võ viện vội vàng không kịp chuẩn bị, trong chốc lát đã bị tung bay, đập ầm ầm ở hai bên trên tường đá.
Khí lãng mãnh liệt!
Nhiệt độ hỏa diễm cao đến mức dọa người!
Y phục bị đốt cháy, da thịt cháy đen!
Từng tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang lên!
Trong nháy mắt Khương Phàm bạo tạc, lao thẳng tới phía trước một người.
Người kia vừa rồi đứng vững, vô ý thức muốn kích hoạt linh văn, Khương Phàm sượt qua người, nâng trọng quyền thẳng đến mặt hắn.
m thanh trầm đục!
Người kia cảm giác đầu giống như muốn nổ tung, ngửa mặt đảo lộn ba vòng nằm rạp trên mặt đất.
– Người nào!
Một tên nam tử hùng tráng tức giận gào thét, nhấc lên từng mảng đất như thủy triều dâng lên bảo vệ ở xung quanh.
Linh văn hắn rất cường đại, lại là Nham Thuẫn! Cảnh giới là Linh Nguyên cảnh tam trọng thiên!
Cho dù vội vàng phản kích thì cũng đã tạo thành bảo vệ vững chắc.
Khương Phàm ở đối diện đột ngột tiến lên, Bá Đao Thức chấn động huyết khí toàn thân.
Trong tích tắc, đao khí cuồn cuộn, chấn động không gian.
Khương Phàm bước lên phía trước, liên tiếp đánh ra ba đao.
Đao đầu tiên, trùng kích mạch máu động mạch chủ, làn da cũng đỏ lên.
Đao thứ hai, trùng kích tất cả mạch máu toàn thân, cơ thể nóng hổi.
Đao thứ ba, huyết dịch sôi trào, sóng nhiệt dâng lên toàn thân.
Mỗi một đao càng lúc càng mạnh.
Đao khí cuồn cuộn như lũ quét.
Rầm rầm rầm!
Ba tiếng bạo hưởng, cơ hồ hợp thành một tiếng.
Tường đất theo đó mà sụp đổ, cuồng Đao đánh vào tử ngực nam tử.
Toàn thân nam tử vừa rồi treo đầy nham thạch, một đao đối diện đánh vang lên từng tiếng đinh tai nhức óc, nham thạch vỡ nát, máu tươi như bão táp mà trào ra, nam tử kêu thảm bay ra ngoài.
Khương Phàm không lo được nghỉ ngơi, chấn động hỏa dực bay lên trời cao, bay về phía sau tường đá.
Liệt diễm cuồn cuộn, ngưng tụ thành thương đánh một kích về phía trước.
Một nam tử đang gắt gao dán sát vào tường đá, đau khổ đưa vào trong miệng viên đan dược chữa thương, kết quả tường đá sau lưng bị chấn động, trường thương huyết sắc từ phía sau đâm xuyên qua khoang bụng.
Khương Phàm thu trường thương lại phóng lên tận trời, ở giữa không trung đánh ra Cự Tượng Quyền cường đại.
Ngọn lửa màu vàng óng cuồn cuộn, cự tượng đạp lửa mà thành, lần này không còn là màu vàng uy nghiêm cường thịnh, mà là bộ dáng tinh hồng như máu, dưới ánh trăng, nó vừa dữ tợn vừa đáng sợ.
Bốn người kia vừa ổn định đang muốn tìm kiếm mục tiêu, liên tiếp chú ý tới tình huống giữa không trung.
Vừa ngẩng đầu lên, Huyết Tượng sôi nổi đập vào mắt, nhìn thấy mà giật mình.
Cự tượng đạp lửa phóng tới, từ trên trời giáng xuống.
– Tránh ra!!
Bốn người hô to, lao ra ngoài phố nhỏ.
Ầm ầm!!
Cự tượng va chạm, liệt diễm cuồn cuộn, khí lãng kinh người vén lui tường đá hai bên.
Đá vụn bắn tung trời, liệt diễm và bụi đất bay mịt mù.
Khương Phàm từ trên cao lao xuống, lấy đi ba người trọng thương, nhanh chóng biến mất.
Bốn học viên hoàng thất võ viện phía ngoài kích phát linh văn sẵn sàng trận địa, bọn hắn nhìn chằm chằm giữa điểm liệt diễm và bụi đất đang phai mờ kia.
– Người đâu? Bọn người Vương Lương đâu?
– Là ai! Ai to gan như vậy, dám đánh lén học viên hoàng thất võ viện chúng ta!
Bọn hắn vừa cảnh giác, lại càng tức giận.
Một học viên đi đến phía trước, nhìn hỏa diễm tinh hồng.
– Màu sắc ngọn lửa này…!quen không?
Nạp Lan gia bên trong dinh thự cá nhân tại thành Hoàng Phủ, Nạp Lan Thanh Lạc thay xong y phục, đang chuẩn bị nghỉ ngơi, gian phòng đột nhiên bị phá tan, nàng giật mình gào lên.
– Là ta!!
Khương Phàm hô to.
– Sao ngươi lại trở lại?
Nạp Lan Thanh Lạc tranh thủ thời gian che kín y phục.
– Bị gài.
Khương Phàm ăn vào một viên Thanh Thần Đan, ổn định vận dụng võ pháp mà kích thích lên cảm xúc giết chóc.
– Ở đâu? Ai?
– Trong viện đại hội Đan Tông, chính là đám tiểu tạp chủng hoàng thất võ viện kia.
– Bọn hắn dám vào đại hội Đan Tông?
Nạp Lan Thanh Lạc khó có thể tin, nơi đó chính là nơi Đan quốc tự mình bố trí.
– Chính là bọn hắn.
Khương Phàm ném bốn tên học viên ba nam một nữ nửa chết nửa sống trong thanh đồng tiểu tháp ra ngoài.
Nạp Lan Thanh Lạc giật mình:
– Bọn hắn làm sao hãm hại được ngươi?
Khương Phàm làm cho bọn hắn tỉnh lại:
– Chớ quấy rầy! Đừng ồn ào! Nghe ta nói! Nếu không ta sẽ giết chết một kẻ trước, ép các ngươi một chút.
Bốn người đang muốn thét lên liền lập tức ngậm miệng lại, tức giận nhìn chằm chằm Khương Phàm trước mặt.
– Là ai cho các ngươi lá gan dám đến đại hội Đan Tông quấy rối?
Khương Phàm dùng sức mở tay phải ra, quyền sáo từ trong da thịt chảy ra, ngưng tụ thành móng vuốt màu tím bén nhọn, đặt ở ngực một người trong đó.
Đầu ngón tay rất dễ dàng đâm rách y phục, đâm rách cả da thịt, sau đó bắt đầu dần tiến sâu vào vị trí trái tim.
Người kia toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, hồng hộc thở hổn hển..