275: Oanh Động Sát Lục Chi Hỏa 3
Sau một tiếng, Khương Phàm mở hai mắt ra, huyết quang tại đáy mắt lóe lên một cái rồi biến mất.
– Luyện xong rồi?
Chín vị thiếu niên Luyện Đan sư đều khó mà tin được.
Tam phẩm đan dược, một giờ đã hoàn thành?
Khương Phàm đứng dậy từ trong đỉnh lô lấy ra viên đan dược nhẹ nhàng trôi nổi kia.
– Đây là Chung Nhũ Tẩy Tủy Phạt Cốt Đan?
– Nói đùa cái gì vậy, đan dược hẳn là màu ngà sữa.
Ngươi đây là luyện cái gì? Đây là tàn thứ phẩm!
Chín vị Luyện Đan sư lập tức phát hiện vấn đề, cảm xúc kích động hô to.
Lại nói, thời gian ngắn như vậy khẳng định không có khả năng.
Một vị trưởng lão đi tới, cầm qua đan dược nhìn kỹ một chút, hỏi Khương Phàm:
– Ngươi xác định luyện chính là Chung Nhũ Tẩy Tủy Phạt Cốt Đan?
– Xác định.
– Ta chưa thấy qua loại nào như ngươi luyện đây?
– Đó là người khác luyện, đây là ta luyện.
Có quan hệ với linh văn của ta.
– Linh văn của ngươi là gì?
– Ngươi nếm thử liền biết.
Trưởng lão do dự một lát, dựa theo quy củ là phải thử thành phẩm, thế nhưng viên đan dược kia làm sao lại nhìn có chút tà khí?
– Chỉ cần dược liệu của các ngươi bình thường, viên đan dược kia của ta liền độc không chết người.
Khương Phàm nhìn trưởng lão.
Trưởng lão há mồm nuốt đan dược vào, một cỗ khí tức nồng đậm lại bá đạo trùng kích toàn thân, hài cốt ấm áp, huyết nhục mát mẻ, hai cảm giác đặc thù sau khi phục dụng Chung Nhũ Tẩy Tủy Phạt Cốt Đan là rõ rệt nhất.
Không tệ!
Là Chung Nhũ Tủy Phạt Cốt Đan bình thường!
Phải nói là thật có chút gì đó không giống bình thường.
Viên đan dược kia hình như càng tinh khiết hơn.
– Thế nào?
Bọn người Thường Lăng nhìn trưởng lão.
Trưởng lão mặc dù không nguyện ý thừa nhận, nhưng vẫn là gật đầu nói:
– Là hiệu quả của Chung Nhũ Tẩy Tủy Phạt Cốt Đan.
– Phẩm chất thì sao?
– Rất không tệ.
Thường Lăng cũng mang theo đi tới trưởng lão Đan quốc, ánh mắt phức tạp nhìn Nạp Lan Thanh Diệu.
Bọn hắn thật sự cho rằng, đây chỉ là một đứa con rơi tìm tới làm đá dò đường.
Không nghĩ tới…!
– Chờ một chút! Viên đan dược kia có vấn đề!
Vị trưởng lão kia bỗng nhiên biến sắc, cảm giác ấm áp hòa thanh mát vẫn còn khuếch tán trong thân thể, chẳng những không yếu bớt mà còn đang tiếp tục tăng cường.
Nhất là cái cảm giác ấm áp kia đang nhanh chóng tăng lên.
Cảm giác mát mẻ thì lại biến mất như thủy triều.
Toàn thân Trưởng lão nóng hổi, trong ý thức liên tiếp hiện lên mấy đạo bạo ngược cùng sát ý.
Hắn dùng sức lắc đầu, lảo đảo lui Sau khi hai bước.
– Ngươi làm sao vậy?
Các trưởng lão khác vội vàng đến đỡ hắn hắn.
Hô hấp của trưởng lão dần dần gấp rút, đáy mắt đều nổi lên huyết quang, một ý thức kinh hãi đột nhiên tràn vào trong đầu hắn.
Giết hắn!
Xé nát hắn!
Trưởng lão dùng sức lắc đầu, vận chuyển linh lực, bình phục tâm cảnh.
Mười vạn người xung quanh đài cao đều duy trì an tĩnh, khẩn trương với một màn trên đài.
– Ngươi đến cùng linh văn gì?
Trưởng lão mang theo vài phần rung động quát hỏi, rõ rõ ràng ràng vang vọng toàn trường.
– Đan quốc hẳn là hiểu rõ các loại hỏa diễm trong thiên hạ.
Ngươi cảm thấy, đây là cái gì?
Khương Phàm nâng tay phải lên, một ngọn lửa màu đỏ ngòm luồn lên tới.
Không chỉ có tinh hồng như máu, còn cho người một loại cảm giác giống như nham tương đặc dính.
Thường Lăng nhìn chằm chằm, ánh mắt dừng lại ở thắt lưng gấm trên trán Khương Phàm.
Giờ khắc này, linh văn của nàng lại lần nữa có cảm ứng, giống như muốn tự động thức tỉnh, muốn phóng thích hỏa diễm, rất hiếu thắng.
Các vị trưởng lão trên đài đều rõ ràng cảm nhận được linh văn rung động, kiềm chế, kiêng kị.
Sở Uyên, Đinh Linh Lung trên khán đài liên tiếp đứng dậy, sắc mặt nghiêm trọng tập trung vào linh văn đang nở rộ trên trán Khương Phàm.
– Linh văn, Sát Lục Chi Hỏa.
Phẩm cấp, thất phẩm.
Khương Phàm nắm tay phải lại, một kích trùng thiên, hỏa diễm màu máu mãnh liệt nở rộ, dẫn dắt Hỏa nguyên lực trôi dạt đầy trời vì đó mà cuồn cuộn, tạo thành một màn rung động.
– Thất phẩm?
– Sát Lục Chi Hỏa?
Toàn trường một trăm ngàn người xem lại khó bình tĩnh, thần sắc trên mặt hiện ra chấn kinh lại phức tạp.
Tây Cương, tái hiện Thánh linh văn?
Là…!Sát Lục Chi Hỏa!
Năm vị trưởng lão võ điện Kỳ Thiên điện toàn thể đứng dậy, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào thân ảnh kia.
Thánh phẩm Sát Lục Chi Hỏa?
Tây Cương vậy mà lại có thể xuất hiện thiên tài như thế!
Dạng hỏa diễm này đơn giản chính là vì chiến đấu mà sinh ra, luyện đan gì chứ, Luyện Đan sư gì chứ?
Phụ mẫu nó, quá lãng phí!!
– Là thánh văn!
Sở Uyên cùng Đinh Linh Lung trao đổi ánh mắt, bọn họ đều là Thánh linh văn đại tân sinh của Kỳ Thiên điện, có thể rõ ràng cảm nhận được linh văn lay động mãnh liệt trên tế đàn kia nhất.
– Thánh Hỏa!
Lục Tử Ngâm mặc dù không phải thánh văn nhưng lại là linh văn hỏa diễm, càng có thể rõ ràng cảm nhận được ảnh hưởng đến từ đài cao kia.
– Ngươi…!
Thường Lăng khó có thể tin được mà nhìn thiếu niên trước mặt.
Nạp Lan gia vậy mà lại tìm được một Thánh linh văn?
Nạp Lan gia lại muốn đưa thánh văn đến Đan quốc?
Đây là lo lắng chuyện của Khương gia sẽ tái diễn sao?
Cái này không phải là tìm kiếm hợp tác, mà là…!Cầu một con đường sống!
Bầu không khí của đại hội Đan Tông triệt để sôi trào.
Đám người không hiểu rõ lo lắng hỏi thăm bốn chỗ.
Những người hiểu rõ nước bọt bay loạn, kích động giảng giải cho người ta.
Thánh linh văn hiếm thấy lại tôn quý, xuất hiện một vị đều có thể oanh động một phương.
Huống chi còn là Thánh linh văn vừa đặc thù lại cực đoan như thế.
– Linh văn của ta quấy nhiễu bọn hắn luyện đan.
Ta thay bọn hắn cầu một cơ hội bắt đầu lại lần nữa.
Khương Phàm thay chín vị Luyện Đan sư kia xin một cơ hội.
Chín vị Luyện Đan sư lập tức nhấc lên tinh thần, khẩn trương lại mong đợi nhìn Thường Lăng.
Bọn hắn thất bại quá oan, nếu như cứ bị đào thải như vậy, thật sự là không cam tâm.
Thường Lăng nhìn Khương Phàm thật sâu, sau khi cùng mấy vị trưởng lão khác trao đổi ánh mắt liền gật đầu nói:
– Có thể.
– Viên đan dược kia của ta… xem như thành công!
– Tính!
Mấy vị trưởng lão lập tức gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Khương Phàm đều nóng lên.
Thánh linh văn.
Nhất định phải giữ lại!.
276: Đều Mang Tâm Tư
Mặc dù Sát Lục Chi Hỏa bình thường rất khó luyện đan, nhưng vận dụng thoả đáng, hoàn toàn có thể luyện chế một ít đan dược đặc thù.
Mà, Đan quốc không chỉ là cần Luyện Đan sư, còn cần hộ giả cường đại hơn.
Vị Nạp Lan Thanh Diệu này nếu như có thể bồi dưỡng lên, hoàn toàn có thể trở thành thống lĩnh bảo vệ bọn hắn, đóng giữ Đan quốc!
– Ngày kia ta lại đến tham gia vòng thứ hai.
Khương Phàm quay người liền muốn rời khỏi.
– Chờ một chút! Nếu bắt đầu tham gia đại hội Đan Tông, vẫn phải vào ở trang viên của chúng ta.
Một vị trưởng lão lập tức mời, đây chính là bảo bối, tuyệt đối không thể để rơi vào trong tay đám người Kỳ Thiên điện kia.
Thường Lăng mặc dù rất khó chấp nhận, thế nhưng nàng lại không thể coi thường Thánh linh văn, mà Sát Lục Chi Hỏa linh văn lại có thể làm võ giả, càng có thể tu luyện đan dược, tiền đồ vô cùng rộng mở.
Đan quốc bây giờ quá cần thiên tài như vậy.
– Ngươi vào trang viên Đan Tông ở đi.
Thường Lăng rất lý trí buông xuống cảm xúc cá nhân, chủ động mời hắn.
– Ở bên ngoài vẫn là dễ chịu hơn, ngày kia ta lại đến.
Khương Phàm trực tiếp rời khỏi.
Cự tuyệt?
Ta cũng sẽ không tiếp tục trách tội chuyện đêm đó, ngươi vẫn còn phát cáu.
Thường Lăng bực tức một trận, đã lớn như vậy, còn là lần đầu tiên bị người khác cự tuyệt.
Khương Phàm rời khỏi đại hội Đan Tông, cùng Nạp Lan Thanh Lạc về lại tư dinh.
Bọn thị vệ Nạp Lan gia cũng đều rất hưng phấn, tuyệt đối không nghĩ tới vị nghĩa tử này lại là Thánh linh văn, trách không được gia chủ muốn giấu đi.
Mà, Nạp Lan Thanh Diệu khẳng định chính là nghĩa tử, không sai.
Ai đụng phải thiên tài như vậy, đều muốn có được làm con trai nuôi.
Bọn hắn vừa trở lại sân nhỏ, Sở Uyên mang theo Lục Tử Ngâm, Đinh Linh Lung từ đằng xa chạy tới.
– Ha ha, chúng ta đây là không đánh nhau thì không quen biết, có duyên phận.
Sở Uyên cười to.
Nhiệt tình, cởi mở!
Giống như trước đó chưa từng xảy ra bất luận mâu thuẫn gì vậy!
– Còn không có chính thức làm quen, ta gọi Sở Uyên, đây là Đinh Linh Lung, Lục Tử Ngâm.
– Ba vị tới là…
Khương Phàm làm bộ rất mờ mịt nhìn bọn hắn.
– Không có ý gì khác, muốn mời Nạp Lan huynh đệ dự tiệc, chính thức nói lời xin lỗi. Trước đây chỉ là hiểu lầm nhỏ, không đáng mang thù.
Sở Uyên trăm lần không nguyện ý đến, càng không nguyện ý mang theo nụ cười tới. Nhưng các trưởng lão Kỳ Thiên điện nhất định phải để bọn hắn tự mình đến, tìm kiếm thái độ của Nạp Lan Thanh Diệu.
– Thanh Diệu hôm nay mệt rồi, còn muốn chuẩn bị đại hội Đan Tông ngày kia. Áy náy của các ngươi, chúng ta đã nhận được, mở tiệc chiêu đãi liền miễn đi.
Nạp Lan Thanh Lạc thay Khương Phàm ngăn trở.
– Nạp Lan huynh đệ là Thánh linh văn, ứng phó trận Tây Cương đại tuyển này quá dễ dàng, không cần chuẩn bị. Yên tâm, lần này tuyệt đối sẽ không lại mời ăn thịt sống, lần này là tiệc! Xin mời??
Sở Uyên lần nữa đưa tay mời, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Khương Phàm.
Khương Phàm cười nhạt một tiếng.
– Xin mời.
– Sảng khoái, ha ha.
Sở Uyên một phát bắt được cánh tay Khương Phàm, nhiệt tình mang theo hắn rời khỏi.
Nạp Lan Thanh Lạc đang muốn đuổi theo, lại bị Đinh Linh Lung mỉm cười ngăn lại:
– Chúng ta hôm nay chỉ mời Nạp Lan Thanh Diệu, hôm nào lại mời các ngươi tới cùng vậy.
– Tiểu thư, ngăn lại không?
Bọn thị vệ nóng nảy chờ đợi Nạp Lan Thanh Lạc ra lệnh.
Cái này rõ ràng là muốn tới lôi kéo, làm không tốt sẽ còn để Nạp Lan Thanh Diệu rời khỏi Nạp Lan gia, gia nhập Kỳ Thiên điện.
– Tùy theo hắn thôi.
Nạp Lan Thanh Lạc làm bộ rất tức giận đóng cửa phòng.
Bọn hắn tới đây chính là hấp dẫn lực chú ý, huyên náo oanh động càng lớn càng tốt, thời gian kéo càng lâu càng tốt.
– Nghe nói Nạp Lan Thanh Lạc thiến Vi Thừa Hồng của Thiên Hoa hội?
– Ha ha, Nhị tỷ này của ngươi ra tay cũng mạnh quá rồi. Vừa rồi ta nghe nói, Đan quốc bên kia đã cự tuyệt trị cho hắn. Vi gia bất đắc dĩ, chuyển tới hoàng thành, đang ở bốn chỗ tìm kiếm cứu chữa. Trong hoàng thành đều truyền khắp nơi.
Bọn người Sở Uyên ngồi xuống, có ý tứ nhấc lên chủ đề làm mở màn, hòa hoãn cảm giác lạnh nhạt lẫn nhau.
– Ta lúc ấy vừa về thương hội, vừa vặn gặp được, đúng là bị phế đi rồi.
Trên mặt Khương Phàm có ý cười, cũng biểu hiện rất nhẹ nhàng.
– Phế một tên Vi Thừa Hồng không sao cả, nhưng Vi Thừa Hồng có một ca ca cùng cha khác mẹ, tên là Vi Thừa Long. Hắn xếp hạng thứ hai trong chín tên hài tử của Vi Thiên Quân, là một kẻ hung hãn. Ngươi phải đề phòng người này.
Lục Tử Ngâm cười nhẹ nhàng, mặt trắng da nhuận, môi đỏ một chút, giống như là một nữ tử xinh đẹp.
– Ngươi gia nhập Nạp Lan gia bao lâu rồi?
Đinh Linh Lung ăn mặc mạnh bạo, tư thái chập trùng, cơ thể trắng noãn giống như ngà voi, con mắt trong veo như nước, mị hoặc đến cực điểm.
Nàng từ trước tới giờ không keo kiệt hiện ra thân thể động lòng người của mình. Hết lần này tới lần khác lại lớn lên vũ mị xinh đẹp, phát d*c tương đối tốt. Mặc cho ai nhìn thấy lần đầu tiên đều sẽ tim đập thình thịch, giống như là một lực lượng nóng hổi trực k1ch thích nội tâm.
Khi nàng lộ ra nụ cười quyến rũ với Khương Phàm, Khương Phàm đều cảm giác toàn thân nóng lên một chút.
– Đến bây giờ là vừa ba năm.
Khương Phàm âm thầm lắc đầu, dáng dấp nữ tử này quá yêu.
Đơn giản là kẻ hại nước hại dân.
Đinh Linh Lung lưu chuyển ánh mắt, bàn tay trắng tuyết tinh tế nâng cái cằm:
– Nạp Lan gia ở đâu tìm được ngươi?
Khương Phàm lắc đầu cười nói:
– Cái này… Giữ bí mật.
Đinh Linh Lung đầy hiếu kỳ, đầu lưỡi hồng nhuận phơn phớt sờ nhẹ hàm răng, hết sức mê người.
– Lấy tư chất của ngươi, tại sao lại lựa chọn gia tộc Nạp Lan?
– Là bọn hắn phát hiện ta, không phải ta lựa chọn bọn hắn.
Khương Phàm có một cảm giác kỳ quái, nóng lên.
Là do thôn phệ Sát Lục Chi Hỏa? Hay là… Bị hình ảnh Thường Lăng đêm đó k1ch thích .
– Ngươi hiểu ý nghĩa của Sát Lục Chi Hỏa sao?
– Vì chiến đấu mà sinh. Vì giết chóc mà sống.
– Linh văn ngươi tốt như vậy, tư chất tốt như vậy không nên mai một trong một cái thương hội.