Mặc dù Vi Thừa Long xác thực huyên náo quá mức, nhưng Nạp Lan Thanh Diệu nhục nhã hắn một trận thì được rồi, sao nhất định phải gặp Vi Thiên Quân?
Dù sao nếu thật muốn làm lớn chuyện, Thiên Hoa hội phản kích sẽ để cho Tử Vi thương hội chịu không nổi.
Sắc trời dần tối, Khương Phàm dựa theo ước định, đến trang viên đại hội Đan Tông.
Dinh thự Nạp Lan gia hoàn toàn phong tỏa lại, ai cũng không thấy được bên trong.
– Vi Thừa Long đâu?
Thường Lăng nhìn thiếu niên trước mặt, cũng không hiểu rõ hắn muốn làm gì.
Khương Phàm đụng đụng thanh đồng tiểu tháp trên cổ:
– Bên trong, đang la mắng ầm ĩ.
– Ngươi muốn xử lý hắn thế nào?
– Xử lý sạch.
Lông mày xinh đẹp của của Thường Lăng có chút tụ lại, có chút mâu thuẫn với loại khí tức sát phạt này, nhất là thiếu niên trước mặt này chỉ mới mười mấy tuổi.
Thế nhưng, đây là Sát Lục Chi Hỏa, trong lòng chảy xuôi huyết dịch giết chóc.
Ngươi và hắn bàn bạc nhân từ được sao?
Không thực tế.
– Ngươi đã hiểu rõ bí mật của Sát Lục Chi Hỏa sao?
Thường Lăng cân nhắc hỏi.
– Vấn đề nào?
– Sát Lục Chi Hỏa và Sinh Tử cảnh.
Thường Lăng rất muốn đem tên Nạp Lan Thanh Diệu này mang về Đan quốc, mặc dù hai chữ giết chóc khác với ý nghĩ của Đan quốc, nhưng Đan quốc bây giờ cần có một kẻ như thế này.
Chỉ là không biết quốc quân nghĩ như thế nào.
Khương Phàm trực tiếp nói ra ý mình
– Các cô sẽ không cho phép ta tiến vào Đan quốc.
Thường Lăng bỗng nhiên không hiểu ý của gia hỏa này.
– Chúng ta không cho phép, ngươi liền không có ý định tiến vào?
– Lần này ta đến chỉ muốn thử thái độ Đan quốc một chút, hiểu rõ tình huống của các cô như thế nào.
Sau khi đại hội Đan Tông kết thúc, ta nghĩ ta sẽ về lại Tử Vi thương hội.
Khương Phàm nói đều tình hình thực tế..