Chỉ là, liếc mắt nhìn đến Đinh Linh Lung bên cạnh Đại hoàng tử, sắc mặt của hắn trở nên cực kỳ khó coi, cũng không hành lễ với Đại hoàng tử.
– Ta đã nói với ngươi cái gì, quên rồi? Đêm nay, ngươi không có thuốc giải!
Đại hoàng tử ngồi trên ghế mây, mặt lạnh nhìn chằm chằm thiếu nữ.
Không cho chút đau khổ, Thánh Nữ La Phù này xem bộ dáng là sẽ không khuất phục.
Vậy tối nay liền hầu hạ nàng thật tốt vậy!!
Triệt để phá vỡ cái phần tự tôn và cao ngạo kia của nàng.
Thiếu nữ buông thõng tầm mắt, hờ hững đứng đấy.
– Ngươi không chỉ không có thuốc giải.
Đại hoàng tử đi đến trước mặt thiếu nữ, một tay bóp lấy cái cằm như bạch ngọc của nàng, giơ lên.
– Từ hôm nay trở đi, tất cả tông môn, tán tu Tây Cương đều nhận được một chỉ thị.
Giết một nữ tử Thánh Nữ tông, thưởng! Bắt sống một nữ tử Thánh Nữ tông, trọng thưởng.
Tiền thưởng theo cảnh giới, thân phận mà định ra.
Tiền thưởng thấp nhất, mười khỏa tinh thạch thượng phẩm! Chết đưa tới, ta để cho ngươi uống máu của nàng! Sống đưa tới, ta để cho ngươi tự tay giết nàng! Chỉ lệnh này, sẽ tiếp tục kéo dài.
Tiếp tục đến…!Ngươi quỳ gối trước mặt ta, gọi ta một tiếng…!Chủ tử!
Đại hoàng tử hung ác cảnh cáo liền đẩy thiếu nữ ra.
Thiếu nữ lảo đảo hai bước, nhưng vẫn buông thõng tầm mắt, im lặng lại im lặng.
Trong lòng Hình Luyện run lên, thật ác độc!
Đây là muốn ép Thánh Nữ tông đến con đường chết.
Lên giá mười khỏa tinh thạch thượng phẩm!
Không chỉ có người Tây Cương sẽ đánh lén Thánh Nữ tông, rất nhiều ác đồ bên trong La Phù sơn mạch đều sẽ bắt sống đệ tử Thánh Nữ tông đến lĩnh thưởng.
Nếu như Liệp Sát lệnh tiếp tục một năm, thậm chí càng lâu, khả năng đều sẽ không có người nào lại nguyện ý thêm vào Thánh Nữ tông.
Đại hoàng tử phất tay thét lên ra lệnh.
– Mang về, giam lại.
– Đi thôi.
Sở Uyên kéo lấy cổ áo thiếu nữ, dùng sức vung ra phía trước.
Đúng vào lúc này, Hình Luyện chợt chú ý tới một thứ bất thường.
– Chờ một chút!!
– Ngươi có việc gì?
Sở Uyên lạnh lùng liếc nhìn hắn.
Hình Luyện bước nhanh đến trước mặt thiếu nữ, đưa tay chống lên mí mắt của nàng.
Sắc mặt hắn hơi biến, lại kéo thắt lưng gấm trên trán nàng xuống.
– Ngươi đang làm gì? Chúng ta đã kiểm tra qua, nàng chính là Tịch Dao!
Sở Uyên rất bất mãn hành động của Hình Luyện.
– Điện hạ, bắt lộn người rồi!
Hình Luyện quay người, bẩm báo với Đại hoàng tử.
– Nàng không phải Tịch Dao, nàng là muội muội sinh đôi của Tịch Dao, Tịch Nhan!
Sở Uyên lập tức nói:
– Ngươi cho rằng chúng ta đồ đần sao? Muội muội Tịch Dao sớm đã chết!
– Tịch Dao là Phệ Hồn Hoa, linh văn màu đỏ như máu, con mắt cũng là màu đỏ như máu.
Tịch Nhan là Táng Hồn Hoa, linh văn màu tím, con mắt màu tím.
Nàng là Tịch Nhan.
Hình Luyện cũng rất không thể tưởng tượng nổi, nhưng hắn là thiếu tông chủ Thượng Thanh tông, Thánh Nữ tông lại phụ thuộc Thượng Thanh tông, hắn hiểu rất rõ đối với đôi tỷ muội này
– Nhấc mặt nàng lên.
Đại hoàng tử đi tới.
Sở Uyên chau mày, dùng sức nâng đầu thiếu nữ lên.
Thiếu nữ chậm rãi giơ tầm mắt lên, lộ ra một đôi mắt màu tím sẫm.
– Ngươi là Tịch Nhan?
Đại hoàng tử nhìn nhìn kỹ lại, ngoại trừ màu sắc của đôi mắt và linh văn ra thì nàng và Tịch Dao giống nhau như đúc.
Tịch Nhan không quan tâm, nàng lại rủ tầm mắt xuống.
Đùng!!
Đại hoàng tử đưa tay quất mạnh vào trên khuôn mặt nàng, dấu một bàn tay hiện lên rõ rõ ràng ràng.
Khóe miệng Tịch Nhan chảy máu nhưng nàng vẫ cứ thờ ơ.
– Ta đang hỏi ngươi, tỷ tỷ ngươi ở đâu?
Đại hoàng tử bóp lấy cằm Tịch Nhan thô lỗ kéo tới trước mặt mình.
Hắn muốn là Tịch Dao, là Thánh linh văn, không phải một tên phế phẩm!
– Không đúng, lúc ta tìm được nàng linh văn của ta rõ ràng có phản ứng.
Lúc ấy sở dĩ Sở Uyên xác định đó là Tịch Dao không chỉ là vì ngoại hình giống mà quan trọng hơn là Thánh linh văn có phản ứng.
Hình Luyện cũng cảm nhận được lay động yếu ớt.
Thánh văn?
Hình Luyện nhìn kỹ linh văn Tịch Nhan.
– Hình như không giống với lúc trước! Đúng rồi! Lúc trước sau khi La Phù xuất hiện đan dược truyền kỳ, chúng ta đã nghi ngờ Thánh Nữ tông có được một viên.
Chẳng lẽ…!Bọn họ giao đan dược cho Tịch Nhan?
Sắc mặt Hình Luyện thay đổi:
– Táng Hồn Hoa nếu như biến thành Thánh linh văn, chẳng phải là…!Luân Hồi Hoa?
– Ngươi đang nói cái gì? Nàng ăn loại đan dược La Phù kia của các ngươi sao?
Bọn người Lục Tử Ngâm đều kinh ngạc, đan dược La Phù huyên náo xôn xao khắp nơi, nếu như không phải Đại hoàng tử đưa Tây Cương đến xâm lấn để La Phù đề phòng toàn diện, bây giờ người tràn vào La Phù điều tra đan dược khẳng định đã càng nhiều.
– Thật là có đan dược có thể thăng hoa linh văn?
Bọn thị vệ cũng không tin được mà nhìn đến Tịch Nhan.
Hình Luyện càng nhìn thì càng sợ hãi.
Đây cũng không phải là Táng Hồn Hoa.
Không chỉ là đã trở nên phức tạp hơn, hơn nữa còn để Tử Dương Thánh Hỏa của hắn có phản ứng.
– Phệ Hồn Hoa, có thể phá hủy linh hồn, thôi hủy linh văn.
Chờ sau khi đến Linh Hồn cảnh, còn có thể thôn phệ linh hồn, tăng cường thực lực.
Luân Hồi Hoa càng đáng sợ hơn, nó có thể khống chế linh hồn, thậm chí có thể dung hợp linh hồn.
Tương đương với…!Tương đương với…!Mượn thể hoàn hồn.
– Năm đó, thời điểm tỷ muội Tịch Dao, Tịch Nhan thức tỉnh linh văn thật ra là Tịch Nhan càng có hi vọng tiến vào Thánh linh văn hơn.
Kết quả…! Có thể là Luân Hồi Hoa quá quỷ dị, hoặc cũng có thể là do nguyên nhân khác, Tịch Nhan thất bại, Tịch Dao lại tiến vào Thánh linh văn.
Hình Luyện nhịn không được mà giới thiệu hai loại yêu hoa đáng sợ:
– Điện hạ, ngài nhặt được bảo bối rồi!
A??
Lửa giận trong lòng Đại hoàng tử lập tức không còn nữa.
Luân Hồi Hoa?
Lại là một thánh văn?
Lục Tử Ngâm vừa khiếp sợ, vừa nhếch miệng.
Thiên hạ này là thế nào?
Thời đại này là thế nào!
Làm sao sinh ra thêm một Thánh văn nữa?!
Những lục phẩm linh văn như bọn hắn làm sao còn có thể dám xưng thiên tài!
Đinh Linh Lung đi đến phía trước:
– Nàng cứu Tịch Dao, lại để bản thân ở lại? Nàng muốn làm gì! Ta cảm giác việc này không đơn giản!
Sở Uyên cũng nói:
– Có phải là người của Thánh Nữ tông đến hay không?
Đại hoàng tử nhìn chằm chằm Tịch Nhan:
– Có dũng khí nhưng quá ngu, đến trên tay của ta, chẳng lẽ ngươi còn lại muốn trốn nữa?
Đinh Linh Lung tiếp tục nhắc nhở:
– Điện hạ chớ khinh thường, nếu nàng không có sự giúp đỡ khác chắc chắn sẽ không trở về chịu chết..