– Các nàng dễ nổi giận với Thượng Thanh tông như vậy rồi?
Khương Phàm rất cảm thán trước cách làm việc quả quyết của tông chủ Thánh Nữ tông, tuy nhiên đối với bọn hắn mà nói thì đây là không thể tốt hơn.
– Thánh Nữ tông đã sớm muốn thoát khỏi Thượng Thanh tông, chỉ là không có thời cơ phù hợp.
Tông chủ các nàng lúc bắt đầu còn trở ngại bởi tự tôn nên còn có chút do dự, sau khi được phụ thân và Khương Vương mời đi mời lại thì vừa rồi xem như đã đồng ý.
Dạ An Nhiên rất vui mừng, thời gian không đến một năm, tình trạng Thiên Sư tông có thể nói là đã nghiêng trời lệch đất.
– Có các nàng phối hợp, chúng ta hẳn là sẽ có thể càng nhanh chóng phát triển lên.
Nạp Lan Thanh Lạc nghĩ đến gia tộc bọn họ sẽ phải sáng tạo đại thành đệ nhất La Phù, trên mặt lại dào dạt ra nụ cười mong đợi.
– Thượng Thanh tông thì sao, không có phái người tới sao?
Trong tay Khương Phàm còn nắm giữ Hình Luyện đây.
Dạ An Nhiên lắc đầu nói:
– Tông chủ của bọn hắn mới tới.
Nhưng cân nhắc đến thái độ của Hình Luyện, chúng ta không có thả người.
Tiêu Phượng Ngô lại dựng vào vai Khương Phàm:
– Ngươi trong khoảng thời gian này có tính toán gì?
– Bên ngoài nguy hiểm, ta phải ở lại chỗ này tu luyện.
– Tu luyện bao lâu?
– Mấy tháng đi, ngươi có việc sao?
– Có việc!!
– Chuyện gì??
Tiêu Phượng Ngô cười hắc hắc:
– Làm mấy tấm vé vào cửa.
– Vé vào cửa?
Khương Phàm quái dị nhìn hắn:
– Cái gì gọi là vé vào cửa?
Tiêu Phượng Ngô cùng Chu Thanh Thọ trăm miệng một lời:
– Thiên Khải bí cảnh!
Thiên Khải?
Cái tên quen thuộc lập tức kích thích ra trong đầu Khương Phàm rất nhiều hình ảnh ký ức.
Thiên Khải cổ đạo!
Chín tầng Thông Thiên Lộ!
Trên Thiên Lộ là Cửu Châu thần triều, mà đỉnh Thiên Lộ chính là chiến trường Bách Tộc!
– Tương truyền thế giới này có một con đường cổ lên thẳng trời.
To như trụ trời, trên chạm Cửu Thiên, dưới trấn sơn hà.
Cổ đạo trấn áp vùng sơn hà kia tên là Thiên Khải bí cảnh, nghe nói phạm vi đạt tới năm mươi vạn dặm.
– Năm mươi vạn dặm?!!
– Nơi đó cách mỗi nửa năm sẽ mở ra một lần.
Nhưng có tư cách tiến vào Thiên Khải bí cảnh chỉ có thánh địa phân tán tại các nơi trên thế giới.
Tiêu Phượng Ngô kích động nói, giống như trước mặt đột nhiên mở ra thế giới hoàn toàn mới, con mắt đều tỏa sáng lấp lánh.
Chu Thanh Thọ cũng rất chờ mong:
– Nơi đó có linh lực nồng đậm, lão dược linh quả khắp nơi đều có, nghe nói, trên trời thế nào cũng sẽ rớt xuống một vài bảo bối thần kỳ, bảo giáp, vũ khí, thi hài đại yêu, thậm chí là…!Thánh huyết…!
Khương Phàm hoảng hốt, tên rất quen, ký ức cũng rất quen.
Kiếp trước mình ở nơi đó trải qua rất nhiều rất nhiều.
– Ngươi không phải có một cô cô ở thánh địa sao? Xin nàng cho chúng ta mấy tấm vé vào cửa, đưa chúng ta đến Thiên Khải bí cảnh đi.
Chu Thanh Thọ và Tiêu Phượng Ngô mong đợi nhìn Khương Phàm.
La Phù bây giờ rất nguy hiểm, bọn hắn ở lại trong tông cũng không có chuyện gì làm, vừa hay tới đó mở mang tầm mắt.
– Làm sao các ngươi biết đến Thiên Khải bí cảnh?
Khương Phàm lấy lại tinh thần, cái này mặc dù cũng không phải bí mật gì, nhưng cấp độ này cũng không phải có thể hiểu được.
– Thương hội chúng ta rất nhiều năm trước đã từng chiếm được một miếng ngọc phù, sau khi cẩn thận điều tra thì đã tra được tin tức Thiên Khải bí cảnh.
Ban đầu, thánh địa thiên hạ độc bá Thiên Khải bí cảnh, từ trước tới giờ không cho phép người ngoài tiến vào.
Không biết từ lúc nào mà bọn họ đã bắt đầu cấp cho người quen bằng hữu ngọc phù.
Cầm ngọc phù trong tay liền có thể đến Thiên Khải bí cảnh.
Chúng ta trước sau thu tập được năm khối.
Nạp Lan Thanh Cảnh trong lúc kiểm tra Linh Bảo gia tộc đã phát hiện, không biết có nguyên nhân gì mà không có mang ra đấu giá.
– Chúng ta đều muốn đi, còn thiếu mấy miếng.
Tiêu Phượng Ngô mong đợi nhìn Khương Phàm, vì năm miếng ngọc phù này, bọn hắn đều đã đánh nhau.
– Nếu như cô cô trở lại, ta sẽ hỏi người mấy khối.
Nếu như không trở lại, ta cũng không có cách nào.
Trong đầu Khương Phàm có ký ức về Thiên Khải bí cảnh, nhưng hiện tại cũng không muốn tự mình đi qua.
– Nơi này có năm khối, ngươi tới làm chủ, chia sao đây?
Chu Thanh Thọ không kịp chờ đợi, hắn rất muốn đi qua đó.
Linh Bảo ơi, mỹ nữ ơi, ca ca ta sắp tới rồi đây.
– Chính các ngươi quyết định đi.
– Cũng là bởi vì không quyết định được nên mới đến tìm ngươi.
– Đều muốn đi sao?
Khương Phàm nhìn bọn hắn, ngoại trừ tỷ đệ Nạp Lan lắc đầu ra thì còn lại đều chờ mong với Thiên Khải bí cảnh.
Tiêu Phượng Ngô thúc giục:
– Chính ngươi giữ danh sách, bốn người khác, ngươi xem một chút xem sẽ mang ai đi.
– Ta không giữ danh sách, các ngươi bốc thăm, ai bốc được thì đi.
Khương Phàm còn muốn luyện đan, không vội đi qua.
– Ngươi không đi?
– Ngươi xác định?
Tiêu Phượng Ngô cùng Chu Thanh Thọ kinh ngạc nhìn hắn, cơ hội tốt như vậy, tên điên này lại không đi tham gia náo nhiệt?
Là Thiên Khải bí cảnh đó, là thông thiên cổ đạo đó.
Nơi đó không chỉ có cơ duyên trải rộng, còn có đám thiên tài của tất cả thánh địa đến từ các nơi trên thế giới.
Thật là cái gì cũng ở một chỗ cả.
– Ta phải tu luyện trước, còn phải suy nghĩ thêm chuyện khác.
Khương Phàm lắc đầu, để bọn hắn tự phân.
– Vậy thì dễ rồi! Danh sách năm người, hai huynh đệ chúng ta, Dạ An Nhiên, Yến Khinh Vũ, Khương Uyển Nhi, vừa đủ!
– Cổ La sư huynh gần đây thân thể không thoải mái, chớ đi.
Tiêu Phượng Ngô cười hắc hắc nói.
Cổ La bực tức:
– Ta rất dễ chịu!
– Ta nói không thoải mái thì là ngươi không thoải mái! Làm sao, nhất định phải để ta đánh ngươi không thoải mái sao?
Tiêu Phượng Ngô trừng mắt một cái.
– Con khỉ kia! Đã sớm thấy ngươi không vừa mắt, đến đây, ai sợ ai!
Cổ La đã sớm đã thấy tên này nhìn không vừa mắt.
– Con khỉ?? Ta giết ngươi…!Lão tử là Kim Cương Thú Văn, là cự viên! Cự viên!
Tiêu Phượng Ngô suýt chút nữa bạo phát ra.
– Ngươi nhìn dáng vẻ nhảy tung tăng của ngươi xem, không phải con khỉ thì là cái gì?
– Cái tên này, hôm nay ai cũng đừng cản ta, ta phải giết chết hắn.
Dạ An Nhiên cười lắc đầu:
– Cổ La đi cùng các ngươi vậy, ta đã rất lâu rồi chưa tu luyện, đang chuẩn bị bế quan.
Nạp Lan Thanh Lạc nói:
– Quyết định như vậy đi, các ngươi đi trước.
Ta lại đến chợ đen đi dạo, nói không chừng có thể tìm được ngọc phù khác..