Khương Phàm cười nói:
– Được.
– Hắn chính là Khương Phàm cự tuyệt Vô Hồi thánh địa chúng ta?
Xa xa trên nóc nhà, một nữ hài thanh lệ thuần mỹ đang yên lặng nhìn Khương Phàm rời khỏi.
– Hỏa dực, Thánh phẩm thú văn, hẳn là hắn.
Hắn cự tuyệt thánh địa mời chào, lại còn đến bí cảnh thánh địa?
– Là ai nói cho hắn biết nơi này? Vô Hồi thánh địa chúng ta rõ ràng đã nhắc nhở qua các tông chủ tông môn La Phù không được rải tin tức bí cảnh.
– Hẳn là trưởng lão Khương Tuyền.
Xem ra hắn cũng có chút thực lực, còn có thể ngạnh kháng với Thái Long.
Tuy nhiên, hắn xui xẻo rồi, Thái Long rất khó mà tiếp cận một đối thủ, nếu như Khương Phàm leo lên Long Hổ Đài, hẳn chắc chắn sẽ phải chết.
Các đệ tử Vô Hồi thánh địa khác cũng đều nhìn qua Khương Phàm, khe khẽ bàn luận.
– Gia hỏa cuồng ngạo.
Tự cho rằng là Thánh phẩm thú linh văn đầu tiên thì có thể khiêu khích thánh địa.
Rất có thể hắn sẽ phải chết tại Thiên Khải bí cảnh.
Nữ tử thuần mỹ khẽ nói, trong lòng đã có phán quyết tử hình đối với Khương Phàm.
– Bằng hữu, không ngờ huynh đệ lại có thể khiến cho Thái Long phấn khởi.
Phượng Bảo Nam phong độ nhẹ nhàng, từ góc đường phía trước quay lại ngăn cản bọn hắn.
– Ta đã thả Lục Thanh Tuyệt, ở phía sau đấy.
Khương Phàm cẩn thận nhìn yết hầu Phượng Bảo Nam một chút, xác thực là có hầu kết, thế nhưng…!dáng dấp này cũng quá đẹp đi.
Không chỉ tóc dài phất phới, da thịt lại như tuyết ngọc, bộ dáng lại càng đẹp đến mức để cho người ta hoảng hốt.
Hai mắt thật to, cái mũi ngọc tinh xảo ngạo nghễ ưỡn lên, đôi môi đỏ thắm, gương mặt còn rất dịu dàng.
Quá đẹp.
– Dù sao Thái Long cũng đã cam đoan ngươi nhất định phải tiến vào Thiên Khải bí cảnh, ngươi nên một đao chặt chết tên súc vật kia.
Phượng Bảo Nam tiếc nuối lắc đầu.
– Lục Thanh Tuyệt mang thù khẳng định sẽ đuổi vào Thiên Khải bí cảnh, ngươi đây là đã chọc vào đại phiền toái cho mình rồi.
– Các ngươi có thù sao?
Khương Phàm không hề hiểu gì đối với Hoang Mãng nguyên này, tuy nhiên xem ra tên Phượng gia này quả thật có chút mâu thuẫn với Lục gia.
– Hắc hắc, mỗi tòa cổ thành tại Hoang Mãng nguyên đều hận không thể giết chết đối phương.
Ta à, chỉ là nhìn tên kia không vừa mắt.
– Vì sao lại không tự mình động thủ?
– Sợ máu.
– Hạnh ngộ, cáo từ.
Khương Phàm lắc đầu muốn rời khỏi.
– Kết giao bằng hữu được không?
Phượng Bảo Nam lại ngăn cản Khương Phàm.
– Mặc dù Thái Long chờ mong ngươi có thể đi đến Thiên Khải bí cảnh, nhưng đừng quên, ngươi dường như đã chọc tới Diêm Lâu.
Diêm Lâu cũng sẽ không bận tâm Thái Long.
Ngươi ở bên ngoài rất không an toàn, đến Phượng gia chúng ta ở một đêm.
Ta bảo đảm đêm nay ngươi sẽ an toàn, ngươi đến Thiên Khải bí cảnh, giết chết Lục Thanh Tuyệt cho ta.
Phượng Bảo Nam cười khẽ nhìn Khương Phàm, động tác này, vẻ mặt này, vậy mà lại không có làm ra vẻ chút nào, ngược lại còn có nét đẹp phong tình vạn chủng (Cực kỳ gợi cảm).
Ngay cả Dạ An Nhiên cũng đều âm thầm lắc đầu, tự thấy bản thân mình cũng không sánh bằng.
Khương Phàm im lặng, gia hỏa này thật cố chấp.
– Xin mời??
Phượng Bảo Nam đưa tay mời.
Sau khi Khương Phàm hỏi ý kiến Dạ An Nhiên thì gật đầu nói:
– Vậy xin làm phiền.
Phượng Bảo Nam nhiệt tình dẫn Khương Phàm rời khỏi, tuy nhiên hắn lại không trực tiếp đưa về dinh thự Phượng gia mà cố ý đi vòng mấy con đường, đến phía trước dinh thự Lục gia chạy một vòng, ngay trước mặt Lục Thanh Tuyệt vừa mới trở về, mang Khương Phàm nghênh ngang rời khỏi.
Khuôn mặt Lục Thanh Tuyệt tức giận đến tái nhợt:
– Tên hỗn đản bất nam bất nữ, ngươi tốt nhất đừng vào Thiên Khải bí cảnh, nếu vào đó ta sẽ lấy mạng của ngươi.
…
Dinh thự Phượng gia.
Phượng Bảo Nam nhiệt tình tiếp đãi Khương Phàm và Dạ An Nhiên.
– Tới đây tới đây, đừng ngại gì cả, cứ coi như là người nhà.
Phượng Bảo Nam ta rất thích kết giao bằng hữu, Phượng gia chúng ta là có danh dự nhất tại Hoang Mãng nguyên này.
Uống rượu không? Không uống sao, vậy thì uống cái này, đây là linh quả dặc biệt điều phối ra, có thể nâng cao tinh thần.
Phượng Bảo Nam nhiệt tình cười nói, tự mình rót đầy chén ngọc cho bọn hắn.
Khương Phàm dở khóc dở cười, gia hỏa này lại thay đổi y phục màu trắng rộng rãi, xõa mái tóc đen nhu thuận ra, thế này cũng không có gì, chỉ là cổ áo mở rộng, lộ ra da thịt trắng trẻo.
Hắn lại có cảm giác không dám nhìn thẳng, sợ sẽ xem xét sâu vào trong, sẽ thấy một khối tròn vo.
– Đường huynh, các ngươi từ đâu đến đây?
Phượng Bảo Nam hình như cũng không có chú ý tới Khương Phàm đang không được tự nhiên, dù sao hắn vẫn rất thảnh thơi.
– Đây là lần đầu tiên chúng ta tới Hoang Mãng nguyên.
Khương Phàm ứng phó qua loa.
Người bình thường nghe được, tự nhiên đã hiểu là không muốn nói.
Phượng Bảo Nam lại uyển chuyển cười một tiếng:
– Đó là đương nhiên, Hoang Mãng nguyên không ai không biết Phượng Bảo Nam ta.
Cho nên, các ngươi là từ đâu tới?
– Nơi chúng ta sống cách nơi này quá xa.
– Có thể xa đến mười vạn dặm không? Các ngươi rốt cuộc đến từ đâu?
– Không đáng để nhắc tới.
– Có thể mà, ít nhất cũng phải có cái tên chứ?
Phượng Bảo Nam tiếp tục hỏi tới, hắn thật sự rất tò mò.
Dạ An Nhiên cũng nhịn không được mà cười, gia hỏa này xác thực rất cố chấp.
– Thập Lý pha.
Khương Phàm tùy tiện biện ra một cái tên.
Phượng Bảo Nam lại không chịu bỏ qua, lại hỏi tới nữa:
– Phạm vi lớn hơn đi?
– Vân Lạc sơn.
– Lại lớn hơn chút?
– Vạn Linh sơn mạch.
– Vạn Linh? Sao ta chưa nghe nói qua nơi này vậy? Nó là ở La Phù sơn mạch, hay là Quỷ Khấp sâm lâm, hay là…!Thập Vạn Đại Sơn?
– Đều không phải.
– Vậy các ngươi…!
Phượng Bảo Nam nhìn bọn hắn thật sâu một chút:
– Có phải các ngươi không muốn nói hay không?
Khương Phàm và Dạ An Nhiên dở khóc dở cười:
– Xin hãy tha lỗi.
– Ngươi nói thẳng là được mà, không đủ sảng khoái.
Phượng Bảo Nam cũng không giận, chỉ có chút oán trách.
– Linh văn Lục gia có thể hấp thu linh lực sao?
Dạ An Nhiên dời chủ đề, cũng hỏi nghi hoặc trong lòng..