Lý Dần hình như lại không hề chú ý tới ánh mắt quái dị của mọi người, hắn đắm chìm trong vui mừng khi đã phóng xuất ra võ pháp.
– Linh văn hắn đang thay đổi, cho ta cảm giác chính là…!Còn đang thức tỉnh, không có hoàn toàn định hình.
Dạ An Nhiên nhắc nhở Khương Phàm.
Nhưng có một câu lại không nói ra, linh văn này làm sao lại càng lúc càng giống Khương Phàm.
Khương Phàm đã sớm chú ý tới linh văn thay đổi, nhưng thật không nghĩ tới Lý Dần vậy mà có thể diễn biến ra Mãnh Hổ Quyền.
Đây là Thánh cấp võ pháp, làm sao có thể nói phóng xuất thì liền có thể phóng xuất ra được?
Khương Phàm bỗng nhiên có một cảm giác quái dị, gia hỏa này sẽ không phải là đang sao chép hắn đấy chứ?
Không thể nào!
Quá không thể tưởng tượng nổi!
Khương Phàm nói.
– Lý Dần, mạo phạm, ta muốn đưa ngươi vào trong thanh đồng tiểu tháp ở vài ngày.
– Vì sao, ta có phải hay không làm sai chuyện?
– Cho đến khi ngươi nhớ lại thân thế của ngươi, cho ta một lời giải thích có thể làm cho ta an tâm.
Khương Phàm có cảm giác bất an.
Thương Giác sơn, ngọn núi nổi danh trong Thiên Khải bí cảnh.
Ngọn núi nguy nga hùng vĩ, đột ngột nhảy lên hơn sáu ngàn mét.
Đỉnh núi tràn ngập khe rãnh, còn phân tán mấy chục tòa đỉnh nhọn khoảng trăm mét, như đá rừng thẳng tắp, hùng kỳ lại tráng lệ.
Bao quanh đỉnh nhọn là một mảnh đất trống phạm vi tám trăm mét, vuông vức cứng rắn, khắc đầy phù văn cổ xưa, bao quanh là cột đá tráng kiện lại sáng long lanh.
Nó chính là ba một trong mươi tám Long Hổ Đài tại Thương Giác sơn của Thiên Khải bí cảnh.
– Đường Diễm, hắn tới rồi.
Lúc Khi Khương Phàm đến nơi này, đỉnh núi đã tụ tập mấy trăm vị cường giả.
Ngoại trừ Hồn Thiên thánh địa, Linh Kiếp thánh địa, Vô Hồi thánh địa ra thì còn có rất nhiều đệ tử thánh địa khác cũng đều gom lại nơi này.
Bọn hắn yên lặng chú ý tới Khương Phàm đang ở nơi xa đi tới.
Nghe nói người này cực kỳ phách lối, từ bên ngoài thành Thiên Khải đã bắt đầu khiêu khích thánh địa, sau khi tiến vào Thiên Khải bí cảnh càng không cố kỵ gì.
Đồ sát Ly Hỏa thánh địa, bắt sống Diêm Lâu, hủy Hồn Đao, săn bắt Úy Thiên Lang.
Còn cùng Kim Giáp Thái Long khiêu chiến tại Long Hổ Đài.
Người này cuồng ngạo đã vượt qua giới hạn mà thánh địa có thể tha thứ.
Nếu như cứ để cho tên hỗn trướng này làm ra tập tục, tương lai Thiên Khải bí cảnh sẽ có tên Đường Diễm thứ hai, thứ ba… càng nhiều Đường Diễm khiêu khích thánh địa.
Khương Phàm nhìn xung quanh đỉnh núi, lưu ý tới tất cả đệ tử thánh địa, cũng lưu ý tới những người thí luyện các nơi.
Trừ Dạ An Nhiên, Đao Hoàng làm bạn ở hai bên hắn ra thì bọn người Tiêu Phượng Ngô, Cổ La đều đã sớm tới đây, xâm nhập vào trong đội ngũ thí luyện giả.
Bọn người Tiêu Phượng Ngô đón ánh mắt Khương Phàm, chậm rãi gật đầu.
– Hắn đang tìm hắn bạn mình.
Úy Thiên Lang thuận theo ánh mắt Khương Phàm, nhìn vào đám người trên đỉnh núi.
– Khẳng định có năm tên?
u Dương Yên nhỏ giọng nói nhỏ.
– Không sai được.
Hắn muốn năm giọt thánh huyết, chính là chuẩn bị cho năm người kia.
– Đường Diễm không tự mình dùng?
– Lúc ta rời khỏi chỗ Đường Diễm, thừa dịp hắn không chú ý đã liếc mắt đến sơn cốc, đúng là có năm đám huyết khí.
Úy Thiên Lang cười lạnh, trò hay sắp bắt đầu.
– Chờ một lúc nữa Đường Diễm và Thái Long đánh nhau, các ngươi tìm cơ hội tản ra, xác định vị trí năm người kia cho ta, sau đó, chờ lệnh của ta.
u Dương Yên phân phó đệ tử bên cạnh, đáy mắt hiện lên một tia sát khí lạnh lẽo.
– Một tên cũng không chạy được.
Các đệ tử Hồn Thiên thánh địa thấp giọng đáp.
Trên Long Hổ Đài, Thái Long xếp bằng ngồi đó, kim quang toàn thân hừng hực, xán lạn như mặt trời.
Áo giáp màu vàng giống như lân phiến cứng rắn, bao trùm lấy mỗi một bộ phận.
Sừng nhọn trên đầu khuấy động khí tức làm cho người khác sợ hãi, pháp trận dưới thân trải rộng ra hơn trăm mét, ánh sáng không ngừng liên tục bắn tới trời cao, rung động ầm ầm.
Số lượng lớn xiềng xích màu vàng vờn ở xung quanh như kim xà.
Hai tháng điên cuồng khổ tu, cảnh giới thuận lợi đột phá tứ trọng thiên.
Từ tam trọng thiên đến tứ trọng thiên, không chỉ vượt qua cảnh giới, càng tương đương với từ Linh Nguyên cảnh sơ kỳ bước vào giai đoạn quá độ.
Từ linh văn đến huyết mạch, từ linh nguyên đến khí hải, Thái Long đều có thay đổi giống như trưởng thành.
– Đường Diễm, mời lên Long Hổ Đài!
Đệ tử Linh Kiếp thánh địa phân tán ở giữa các núi đá gập ghềnh mời gọi Khương Phàm.
Khương Phàm nhỏ giọng nhắc nhở Dạ An Nhiên.
– Chú ý an toàn, đề phòng Hồn Thiên thánh địa.
– Không cần lo lắng cho bọn ta, nếu quả thật gặp được nguy hiểm, Na Yêu sẽ ra tay.
Dạ An Nhiên bồi tiếp Khương Phàm đi đến phía trước Long Hổ Đài.
– Ngươi quả thật đã tới.
Thái Long ở bên trong trận pháp màu vàng mở hai mắt ra, âm thanh vang vọng khắp dãy núi.
– Đệ tử Linh Kiếp thánh địa nghe đây, ai dám nhúng tay trận luận võ hôm nay, giết cho ta, dù cho hắn là đệ tử thánh địa.
Xảy ra bất kỳ chuyện gì, Thái Long ta gánh!
Đột nhiên xuất hiện một tiếng ra lệnh để bọn người Úy Thiên Lang cau chặt lông mày, cũng làm cho các đệ tử thánh địa khác hai mặt nhìn nhau.
– Ta thích tên này.
Tiêu Phượng Ngô cười hắc hắc.
Có câu nói này của Thái Long, lại có Vô Hồi thánh địa âm thầm hỗ trợ, hắn cũng muốn nhìn xem Hồn Thiên thánh địa có dám làm loạn hay không.
Rống!
Lúc này, tiểu Kim hầu từ đằng xa nhảy lên đỉnh núi, ánh mắt vàng óng quét các nơi, tập trung vào Khương Phàm đang đi tới Long Hổ Đài.
Hống hống hống…!
Sáu con Hắc Hầu cao mười mét theo sát nhảy lên, cũng tập trung vào Khương Phàm ở xa xa.
Bọn chúng đi ra hơn mười ngày, không có tìm kiếm Khương Phàm mà mai phục tại gần Thương Giác sơn, chờ đợi Khương Phàm xuất hiện.
Bọn chúng lại muốn xem thực lực thật sự của thiếu niên này, rốt cuộc có tư cách tiếp nhận Huyết khế ước hay không.
Khương Phàm đi đến Long Hổ Đài, cảm nhận được khí thế của Thái Long.
– Phân thắng thua như thế nào?
– Ngươi không kiên trì nổi, ta ngừng.
Ta không kiên trì nổi, hô ngừng.
Ta đã nói rồi, Long Hổ Đài chi chiến, thần thánh lại công chính, chỉ luận thắng bại, không bàn sinh tử..