Đan Đại Chí Tôn

Chương 498-499: 498: Cuồng Dã Nghĩ Cách Cứu Viện 4 - 499: Cuồng Dã Nghĩ Cách Cứu Viện 5



498: Cuồng Dã Nghĩ Cách Cứu Viện 4

Thường Ngọc Thư ngẩng đầu, phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết, toàn thân đều đang run rẩy.

– Dừng tay!
Vương Liệt kích động quát tháo.

– Lại chém!
Khương Phàm lại đưa tay, một cánh tay khác của Thường Ngọc Thư trong nháy mắt đã rơi xuống đất.

– Khương Phàm, được rồi.

Quốc quân không đành lòng
– Phụ thân, hắn bị trừng phạt đúng tội!
Thường Lăng không hề thương hại chút nào, hỗn đản này không chỉ phản bội bọn hắn, còn muốn hại chết bọn hắn, không đáng đồng tình.

Khương Phàm đưa tay, chỉ vào Vương Liệt nói.

– Chính là cái tên súc sinh ngươi đây gi3t chết hết thủ vệ quốc quân sao? Các ngươi cùng là thủ vệ thuộc tầng cao nhất của Đan quốc, bình thường quan hệ hẳn là cũng không tệ lắm phải không, làm sao lại có thể hạ thủ chứ? Bây giờ, đều tản linh lực ra, quỳ trên mặt đất cho ta.

– Tiểu tử ngươi…!
Vương Liệt vừa muốn đánh trả, ba thanh liêm đao đâm xuyên qua thân thể Thường Ngọc Thư.

– Aaa… !
Thường Ngọc Thư cơ hồ muốn bất tỉnh đi.

– Quỳ xuống!
Thường Lăng đi về phía trước, giận dữ quát tháo, nàng cũng phải báo thù cho những thị vệ của quốc quân kia.

Vương Liệt dùng sức nắm chặt nắm đấm.

– Thường Ngọc Thư, để cho chó của ngươi đều quỳ xuống.

Khương Phàm nâng tay giữ lấy đầu Thường Ngọc Thư, lại đưa ngón cái ấn về phía một con mắt của hắn.

– Quỳ…!Quỳ…!
Thường Ngọc Thư đau đớn không chịu nổi, hàm hồ miệng mở rộng.

Lục hoàng tử cao giọng cảnh cáo.

– Vương Liệt, đừng nghe bọn hắn, coi như ngươi quỳ xuống, bọn hắn cũng sẽ không tha cho Thường Ngọc Thư.

Thương Minh lại đột nhiên chỉ đến thị vệ bên cạnh Vương Liệt, sắc mặt người kia kịch biến, vừa muốn giãy dụa, thân thể nhanh chóng nổ tung.

– Quỳ!
Đội viên Huyết Ngục thét lên ra lệnh.

Vương Liệt méo mặt, chậm rãi quỳ trên mặt đất.

Khương Phàm lại nói.

– Tản linh văn ra, không nên phản kháng!
– Các ngươi tốt nhất nên nghĩ rõ ràng hậu quả nhấc lên chiến tranh tại Đan quốc.

Vương Liệt vùng vẫy, linh văn trên trán cũng chầm chậm ảm đạm.

Phốc phốc!
Mặt đất dưới chân sụp ra, một cái dùi đá từ trên trời lao lên, xuyên qua lồ ng ngực Vương Liệt.

Không cho hắn bất kỳ cơ hội phản ứng nào.

Vương Liệt khẽ nhếch miệng, đầu từ từ rủ xuống, trước khi ý thức hoàn toàn hôn mê, nghe được thanh âm lạnh như băng đến từ Khương Phàm:
– Giết!
Bành bành bành!
Tất cả thị vệ của Vương Liệt, toàn bộ bị đều Thương Minh oanh sát.

– Aaa… !!
Thường Ngọc Thư ngẩng đầu gầm thét, bản thân trong nháy mắt lại bị chém đầu.

Một màn đẫm máu này k1ch thích thần kinh của quốc quân Đan quốc, ngay cả Thường Lăng cũng nhịn không được mà quay đầu đi chỗ khác.

Bọn người Diệp Đồng nhìn hoảng sợ run rẩy, không hổ là Huyết Ngục, phương thức làm việc so với thủ vệ Đan quốc bọn hắn hoàn toàn là hai thái cực.

Bọn hắn là thủ vệ, không sai.

Nhưng Huyết Ngục lại hoàn toàn chính là thợ săn đỉnh cấp trong giới mãnh thú!
– Ta…!Ta…!
Tô Nguyên Minh bị hù dọa, thân thể không cầm được mà run rẩy, phía dưới vậy mà…!Đi tiểu…!Hắn sống hơn bảy mươi năm, cơ hồ đều là ở trong Đan quốc, rất quen thuộc hoàn cảnh nơi này, quen thuộc người nơi này.

Hắn chưa từng nhìn thấy qua tình cảnh kh ủng bố như vậy, càng không có nhìn thấy qua người nào tàn nhẫn như vậy, đây là người sao?
Đội viên Huyết Ngục ghé sát bên tai hắn nói nhỏ.

Tham Khảo Thêm:  Quyển 1 - Chương 1: Vị Thành có mưa, thiếu niên có tỳ nữ .

– Phối hợp cho tốt! Nếu không, ngươi… khả năng còn thảm hơn so với bọn hắn!
– Phối…!Phối…!Phối phối phối…!
Tô Nguyên Minh run rẩy gật đầu, không có chút hình tượng quốc lão nào.

– Khương Phàm, các ngươi phạm sai lầm rồi! Nếu để cho các hộ giả Đan quốc lại thấy các ngươi ở đây chẳng khác nào nói rõ quốc quân cấu kết với Thiên Sư tông là sự thật.

Lục hoàng tử tức giận, rất không quen nhìn bộ dáng phách lối chấp chưởng sinh sát này của Khương Phàm.

– Là các ngươi phạm sai lầm.

Chờ các hộ giả Đan quốc tới đây sẽ nhận định các ngươi giết bọn hắn, mà nơi này…!Không có Huyết Ngục!
Khương Phàm nói xong, các đội viên Huyết Ngục đã thu sạch liêm đao, đổi lại đao kiếm bình thường, cũng đều quấn chặt lấy áo lam tượng trưng cho thân phận hộ giả của Đan quốc.

Tô Nguyên Minh bị áp đi đến phía trước, ổn định lại cảm xúc hốt hoảng, chà xát khuôn mặt đang cứng ngắc, bực tức nói.

– Hoàng thất khinh người quá đáng, vậy mà lại chui vào Đan quốc, tàn sát bốn vị quốc lão, còn mưu toan khống chế quốc quân.

Đan quốc, cùng các ngươi thế bất lưỡng lập(*), Tô Nguyên Minh ta và các ngươi không đội trời chung!
(*) Hai bên đối nghịch không thể tồn tại cùng lúc.

– Lão già, ngươi chán sống rồi!
Sắc mặt Lục hoàng tử lập tức âm trầm xuống.

– Quốc quân, các ngươi đã nghĩ thông suốt?
Thẩm Đông Sơn đưa ánh mắt sắc bén tiếp cận quốc quân.

Nếu như quốc quân cũng muốn náo như thế liền mang ý nghĩa Đan quốc đã muốn tuyên chiến với hoàng thất.

Vẻ mặt quốc quân nghiêm trọng, dùng sức nắm chặt hai tay trong tay áo.

Giờ khắc này lựa chọn, so với trước đó trong thư phòng càng gian nan, trực tiếp sẽ dính đén vấn đề chiến tranh.

Một khi hắn lấy tên quốc quân công nhiên chỉ trích Lục hoàng tử, tất nhiên sẽ biến Đan quốc thành chiến trường, hoàn toàn sẽ nằm ngoài sự khống chế của hắn.

Nếu như mình từ bỏ thì sao?
Hôm nay Hoàng thất có thể sử dụng thủ đoạn hèn hạ như vậy chế tài bọn hắn, chắc chắn tương lai sẽ có rất nhiều thủ đoạn tàn nhẫn, đáng sợ hơn.

Nhất là Lục hoàng tử đây, hắn đã sắp tiếp quản vị trí Nhân Hoàng.

– Phụ thân, thận trọng.

Thường Lăng lặng lẽ nắm chặt tay quốc quân.

Quốc quân nhìn các hộ giả nơi xa đang nhanh chóng đến gần xung quanh, trong lòng rối bời một trận.

Lục hoàng tử cao giọng cảnh cáo.

– Quốc quân, tốt nhất ngươi nên suy nghĩ thông suốt, nếu thật muốn náo lên, Đan quốc chẳng khác nào bị hủy ở trên tay ngươi.

Ngươi còn có mặt mũi gì đi gặp liệt tổ liệt tông Đan quốc, gặp tiên tổ Thường Hi Đan quốc!
– Tại thời khắc hoàng thất các ngươi mưu tính Đan quốc trở đi, Đan quốc đã không còn là Đan quốc nữa.

Thường Hi tiên tổ không nguyện ý để Đan quốc gặp bất trắc, nhưng càng không nguyện ý để vùng đất yên tĩnh Đan quốc này biến thành con rối trong tay hoàng thất.

Quốc quân đau đớn nhắm lại mắt, đối với hoàng triều hắn đã triệt để thất vọng, không còn ôm lấy bất cứ suy nghĩ hoà giải gì nữa.

Nếu đã như thế…!Đan quốc nên làm một lựa chọn hoàn toàn mới.

Bất luận hậu quả gì, do hắn gánh chịu!.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

499: Cuồng Dã Nghĩ Cách Cứu Viện 5

– Quốc quân… 

Sắc mặt Lục hoàng tử âm trầm đi, lão già này điên rồi? 

– Quốc quân! Ngươi khẳng định muốn khai chiến với hoàng thất? 

Thẩm Đông Sơn càng khó có thể hơn tin, đây là gã quốc quân nho nhã lại kiêu ngạo kia sao? 

Chiến tranh, Đan quốc chưa từng có bất cứ tiếp xúc gì với hai chữ này, quốc quân lại muốn mang chiến tranh tới nơi này! 

Bành bành bành! 

Thương Minh dẫn nổ cường giả hoàng thất, lập tức rút lui đến bên cạnh Khương Phàm, cũng thu hồi liêm đao, chỉnh lý tốt áo lam. 

– Chết đi! Toàn bộ chết đi cho ta! 

Thẩm Đông Sơn gầm thét, khống chế lôi triều lập tức liền muốn phóng thích toàn bộ. 

Nếu quốc quân muốn tuyên chiến với hoàng thất, vậy thì cứ quả quyết xử lý sạch. 

Chỉ cần gi3t chết quốc quân, gi3t chết Tô Nguyên Minh thì có thể một lần nữa giá họa cho Khương Phàm và Huyết Ngục, chí ít không thể để cho hoàng thất quá bị động. 

– Nghĩ rõ ràng chưa! Ngươi đã hại chết Đại hoàng tử, còn phải lại hại chết Cửu công chúa sao? 

Thường Lăng đi đến phía trước, triệu Cửu công chúa từ bên trong yêu quyển ra, cường thế giằng co với Thẩm Đông Sơn. 

– Thẩm Đông Sơn, giết bọn hắn! Dùng lôi triều của ngươi, nhanh nhanh nhanh… 

Gương mặt Lục hoàng tử dữ tợn, tuyệt đối không thể để quốc quân dẫn đầu Đan quốc đối kháng với hoàng thất. 

Chết, chết, chết, nhất định phải gi3t chết hắn! 

– Lục ca… 

Cửu công chúa vừa đi ra, không rõ tình huống, nhưng Lục hoàng tử lại điên cuồng cùng tuyệt tình để nàng bi thương. 

Hoàng thất vô tình! 

Nhất là như vậy! 

– Thế nhưng… 

Thẩm Đông Sơn thể hiện rất cương ngạnh, mặc dù biết rõ nhất định phải diệt trừ quốc quân, nhưng nhìn Cửu công chúa trước mặt, hắn nhịn không được liền nghĩ đến Đại hoàng tử. 

– Thẩm Đông Sơn, ngươi khẳng định muốn hại chết hai người của hoàng thất sao? 

Khương Phàm cao giọng quát tháo, nắm Cửu công chúa giơ lên phía trước. 

– Đến đây, dùng lôi triều của ngươi đánh chết cô ta đi! 

– Thẩm Đông Sơn, tên khốn kiếp, ngươi ra tay ngay cho ta, ra tay ngay. Ai cũng không được sống, giết hết cho ta! 

Lục hoàng tử vừa tức giận vừa lo lắng, vung bàn tay lên hung hăng quất vào mặt Thẩm Đông Sơn. 

Thẩm Đông Sơn hít sâu một hơi, sắc mặt dữ tợn, nhưng đúng vào lúc này, số lượng lớn cường giả nhanh chóng tới gần, vây quanh bọn người Tô Nguyên Minh. 

– Ai dám làm loạn tại Đan quốc! Ai dám mạo phạm quốc quân! 

Các cường giả áo lam liên tiếp xông đến, toàn bộ ánh mắt tức giận tập trung vào gương mặt dữ tợn đằng đằng sát khí của Thẩm Đông Sơn. 

Trưởng thị vệ của Tô Nguyên Minh, Kiều Thịnh dẫn người bao bọc vây quanh Tô Nguyên Minh. 

Tô Nguyên Minh trước tiên hô to. 

– Kiều Thịnh, ngăn Thẩm Đông Sơn lại. 

– Ừm? 

Kiều Thịnh chau mày, nhưng vẫn vọt tới phía trước, một cỗ kiếm khí kinh khủng phóng lên tận trời, như thác nước chảy ngược, ánh sáng chiếu cao vạn trượng, khí tức cường thịnh cuồn cuộn toàn trường. 

– Điện hạ, không xong rồi. 

Thẩm Đông Sơn mất đi cơ hội ra tay, không phải e ngại Kiều Thịnh, mà không dám gi3t chết quốc quân trước mặt mọi người, bằng không hắn và Lục hoàng tử đều sẽ bị đánh chết tươi ở chỗ này. 

Hắn chết không quan trọng, Lục hoàng tử và Cửu công chúa lại bởi vì mình mà chết, chỉ sợ phải liên luỵ gia tộc của hắn. 

Tham Khảo Thêm:  Chương 889

– Phế vật! Ngu xuẩn! 

Lục hoàng tử tức giận, cũng không dám phách lối nữa. 

Các hộ giả Đan quốc cũng kích động, nhao nhao hô to. 

– Quốc quân, nơi này đã xảy ra chuyện gì? 

– Quốc quân, người của hoàng thất tại sao lại ở chỗ này? 

– Xin quốc quân ra lệnh, bắt lấy Lục hoàng tử! 

Bọn hắn không biết các bí mật, chỉ biết đình viện quốc quân bị hủy, thi hài đầy đất, có đầu của Thường Ngọc Thư, còn có Thẩm Đông Sơn cùng Lục hoàng tử đằng đằng sát khí. 

Cái này nói rõ chính là hoàng thất đến tập kích quốc quân. Còn gây nên thương vong to lớn, bao gồm cả quốc lão! 

Quốc quân sâu hít một hơi, đi tới phía trước, liệt diễm như thủy triều, từ toàn thân dâng lên, như sông lớn cuồn cuộn. 

m thanh hòa với linh lực, nương lấy liệt diễm, vang vọng quốc đô, truyền khắp Đan quốc. 

– Hoàng thất vô nghĩa! Phái Lục hoàng tử, mưu đồ bí mật Đan quốc! Thường Ngọc Thư, Thường Nhạc Sơn, Lâm Đông Hạo, Chiêm Thắng Hùng, bốn vị quốc lão bị thảm 

sát! Nhờ có Thường Lăng cảnh giác, kịp thời cứu viện. Nếu không, ta, Tô Nguyên Minh quốc lão, giờ phút này cũng đã gặp bất trắc! 

Thanh âm uy nghiêm, bi thương lên án, như lôi đình cuồn cuộn, vang vọng bầu trời, quanh quẩn không dứt. 

Tô Nguyên Minh sôi trào lên liệt diễm, đi đến phía trước cao giọng giận dữ mắng to. 

– Hoàng thất ruồng bỏ tổ huấn, mưu toan khống chế Đan quốc, tâm hắn đáng chết! Tô Nguyên Minh ta, cùng hoàng thất không đội trời chung! 

– Hỗn đản! 

Lục hoàng tử tức giận không kiềm chế được, nhưng không có cãi vã nữa, bởi vì không có người sẽ tin tưởng hắn. 

Ba mươi sáu khu Đan quốc nhanh chóng lâm vào an tĩnh, vô số ánh nhìn ra hướng quốc đô xa xa. 

Chấn kinh! Quá chấn kinh! 

Tất cả đều đang chấn kinh! 

Hoàng thất, sát hại quốc lão? 

Hoàng thất, bí mật mưu đồ Đan quốc? 

Hoàng thất xem Đan quốc thành cái gì rồi? Hoàng thất muốn tìm chết sao! 

Sau khi bình tĩnh ngắn ngủi, Đan quốc nhanh chóng lâm vào oanh động, các hộ giả các khu liên tiếp xuất hiện, liều lĩnh phóng tới quốc đô. 

Tất cả Luyện Đan sư đều rời khỏi lò luyện đan của mình, hoảng sợ lại tức giận nhìn qua quốc đô. 

– Cứu điện hạ! 

Các cường giả hoàng thất tiềm phục ở bên trong quốc đô toàn thân rét run, liên tiếp xuất hiện, dứt bỏ toàn bộ ngụy trang, điên cuồng chạy thẳng tới chỗ quốc quân ở. 

– Các ngươi là người của hoàng thất? 

– Khinh người quá đáng, cản bọn họ lại! 

– Giết! Xem Đan quốc chúng ta như cái gì rồi? 

– Hoàng thất, các ngươi muốn tuyên chiến với Đan quốc sao? 

Các hộ giả áo lam các khu nhao nhao gầm thét, quay đầu lao tới bọn hắn. 

Kiếm khí bay lên, cuồng phong tàn phá bừa bãi, mặt đất sụt lún, liệt diễm dâng lên, càng có lôi triều cuồn cuộn, cương khí hoành hành. 

Quốc đô Đan quốc lập tức lâm vào hỗn loạn sát phạt. 

– Đáng chết. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? 

Quan Hoa Vinh đang đi trên đường khu thứ mười tám, nhìn lại phương hướng quốc đô, ánh mắt lắc lư, khó có thể tin được. 

– Nơi đó vừa rồi nói… Thường Ngọc Thư chết rồi? 

Sắc mặt bọn thị vệ của Thường Ngọc Thư hầu ở xung quanh hắn đại biến.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.